Chương 621: Ném anh ta ra ngoài
Người này vừa xuất hiện, xung quanh liền trở nên xôn xao.
"Chủ tịch Thang?".
"Đây... đây là người đứng đầu tập đoàn Thượng Mỹ Quảng Liễu, Thang Hợp Sinh!".
"Không ngờ ông ta lại ra mặt!".
"Chủ tịch Thang muốn làm gì vậy? Ra mặt vì người đàn ông kia sao?".
"Không thể nào!".
"Người đàn ông kia là ai mà có thể khiến Chủ tịch Thang phải ra mặt chứ?".
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao.
Sóc Phương cũng nhíu mày, quay sang hỏi người bên cạnh: "Chuyện này là sao vậy?".
"Cậu chủ, chúng tôi cũng không biết nữa", người ở bên cạnh lắc đầu.
"Chắc tên Lâm Chính này chỉ là con rể nhà họ Tô thôi đấy chứ?".
"Theo điều tra của chúng tôi... thì đúng là vậy, địa vị của anh ta ở nhà họ Tô cực kỳ thấp. Hơn nữa, Tô Nhu cũng đã tỏ thái độ rõ ràng là sẽ ly hôn với Lâm Chính, sở dĩ chưa ly hôn hình như là do liên quan đến di ngôn của ông cụ Tô".
"Vậy tại sao Thang Hợp Sinh lại ra mặt?", Sóc Phương trầm giọng hỏi.
Người kia suy nghĩ một lát, nhỏ giọng đáp: "Chắc là do cô Tô Nhu".
"Tô Nhu?".
"Theo tôi được biết, dù là giám đốc Châu vừa nãy hay Chủ tịch Thang hiện giờ đều có mối quan hệ mật thiết với tập đoàn Dương Hoa. Chắc là... bọn họ nể mặt cô Tô Nhu nên mới ra mặt thôi".
"Vậy sao?".
Sóc Phương có chút suy nghĩ.
"Cậu chủ, bây giờ phải làm sao đây? Chắc là Lôi Béo không xử lý được rồi. Gần đây anh ta có một dự án lớn phải dựa vào Thang Hợp Sinh, sợ rằng anh ta không dám đối đầu với Thang Hợp Sinh...", người ở bên cạnh nói.
"Vậy à? Thôi được rồi, kết thúc vụ này ở đây đi, tôi cũng nên ra mặt rồi", Sóc Phương gật đầu rồi đứng dậy, định chen vào đám người.
Nhưng đúng lúc này, tên Lôi Béo kia đã tươi cười đi tới.
"Chủ... Chủ tịch Thang, hóa ra hai người này là bạn của ông à? Tôi có mắt không tròng, nếu biết bọn họ là bạn của ông thì sao dám gây khó dễ cho bọn họ chứ?", Lôi Hạo xun xoe nói, dáng vẻ khúm na khúm núm.
Thang Hợp Sinh lắc đầu: "Lôi Béo, cậu nhầm rồi, sở dĩ tôi ra mặt là vì thấy cậu ỷ thế hiếp người. Người ta chỉ chạm nhẹ vào cậu, thậm chí còn không rõ là có chạm vào hay không, hơn nữa cũng đã xin lỗi cậu, nhưng cậu thì sao? Nhất quyết không tha, còn bắt người ta phải quỳ xuống? Lôi Béo, cậu uy phong gớm nhỉ? Nhân vật tai to mặt lớn như cậu, tôi không đắc tội nổi, xem ra mối hợp tác trước đó tôi phải suy nghĩ lại rồi".
"Hả?".
Lôi Béo nghe thấy thế thì tái mặt, vội vàng cầu xin: "Chủ tịch Thang! Chủ tịch Thang! Chuyện gì chúng ta cũng có thể từ từ thương lượng mà! Tôi đã đổ hết tiền bạc vào dự án này, nếu như thất bại thì tôi... sẽ trắng tay mất!".
Nhưng Chủ tịch Thang vẫn phớt lờ gã.
Lôi Béo muốn khóc mà không có nước mắt, hết lời van nài.
Chủ tịch Thang lén nhìn Lâm Chính đang ngồi ở ghế, thấy anh khẽ gật đầu mới nhỏ giọng quát: "Cậu đã biết sai chưa?".
"Biết rồi, biết rồi! Tôi biết sai rồi!", Lôi Béo vội kêu lên.
"Nếu đã vậy, còn không mau xin lỗi hai cô cậu này đi?", Chủ tịch Thang lạnh lùng nói.
"Vâng, vâng... Xin lỗi cô cậu, là lỗi của tôi, tôi thực sự rất xin lỗi, tôi xin lỗi...", Lôi Béo xin lỗi rối rít, còn kéo cả người phụ nữ mặt bự phấn vẫn đang ngớ ra kia lại, cùng xin lỗi.
Tô Nhu thấy thế thì sửng sốt, đầu óc có chút choáng váng.
Sao bỗng dưng lại xuất hiện nhiều người tốt bụng như vậy?
Chủ tịch Thang này là ai? Tại sao lại ra mặt giúp cô?
Tô Nhu cảm thấy khó hiểu, mọi người xung quanh cũng cảm thấy khó hiểu.
Mọi chuyện đều khiến Tô Nhu vô cùng nghi hoặc.
"Xảy ra chuyện gì vậy?".
Đúng lúc này, đám người tách ra, Sóc Phương tao nhã bước vào, hỏi một câu như kiểu mình không biết gì.
"Ồ, cậu Sóc Phương đến rồi đấy à? Không có gì, chỉ là chút hiểu lầm thôi", Chủ tịch Thang cười đáp.
Nếu Lâm Chính đã gật đầu thì tức là anh đã bỏ qua chuyện này, đương nhiên Chủ tịch Thang cũng không muốn làm lớn chuyện lên, dù sao mục đích chính ông ta đến đây là để tham gia triển lãm này.
Lâm Chính cũng hiểu điều đó.
Thực ra trong triển lãm này có không ít người quen biết với Lâm Chính.
Bọn họ có mối quan hệ không tầm thường với Mã Hải, đều biết thằng ở rể vô dụng Lâm Chính bên cạnh Tô Nhu chính là Chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa.
Từ lúc Lâm Chính vào cửa, bọn họ đã chú ý đến anh, chỉ là bọn họ nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của anh, nên không dám tới chào hỏi.
Vì vậy khi đối mặt với sự khiêu khích của Lôi Béo, Lâm Chính không lo lắng chút nào, bởi vì anh tin chắc sẽ có người ra mặt giúp mình.
“Chủ tịch Thang nói là hiểu lầm? Lôi Béo, là hiểu lầm thật sao?”, Sóc Phương quay đầu lại, nhìn Lôi Béo, mỉm cười hỏi.
Trán Lôi Béo lập tức túa mồ hôi, nói phải không được, mà nói không phải cũng không xong, há miệng ra ấp a ấp úng nửa ngày vẫn không nói được câu nào.
Sóc Phương đanh mắt lại, sau đó lại khôi phục vẻ tự nhiên như không: “Lôi Béo, anh không nói, nhưng tôi nghĩ chắc các khách mời xung quanh đều đã chứng kiến. Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không?”.
“Cậu Sóc Phương, là hai người này gây chuyện!”, một người đàn ông bỗng đứng ra, chỉ vào Lâm Chính nói.
“Ồ? Gây chuyện gì?”, Sóc Phương hỏi.
Người đàn ông kia lập tức kể lại sự việc.
“Nói vậy là anh đánh nhau với Lôi Béo ở đây?”, Sóc Phương quay lại nhìn Lâm Chính, nói.
“Tôi không đánh nhau, thậm chí còn chưa ra tay”, Lâm Chính lắc đầu.
“Không quan trọng, nguyên nhân của chuyện này là anh, đương nhiên là anh phải chịu trách nhiệm. Anh vốn chỉ là một thằng trai bao ăn bám phụ nữ, là một thằng ở rể vô dụng, theo lý mà nói thì không được tham gia những sự kiện như thế này. Nếu không vì nể mặt cô Tô Nhu, thì sao tôi lại để anh vào đây chứ? Bây giờ trước mặt bao nhiêu khách quý của tôi mà anh lại gây chuyện như vậy, sao tôi có thể tha thứ cho anh được? Anh Lâm, mời anh rời khỏi đây, đương nhiên, tôi sẽ không thiên vị bất cứ ai, Lôi Béo cũng sẽ cút cùng anh! Xin mời!”, Sóc Phương mỉm cười, nói rất phong độ.
Anh ta vừa dứt lời, cả hội trường liền xôn xao.
Chủ tịch Thang và giám đốc Châu đều biến sắc.
Tô Nhu cũng ngây ra.
“Tên này chỉ là một thằng trai bao thôi sao?”.
“Một thằng vô dụng chuyên ăn bám? Tôi còn tưởng anh ta là một nhân vật có máu mặt cơ đấy!”.
Đám khách mời đều cười nhạo, ánh mắt nhìn Lâm Chính cũng không còn kính nể như trước, mà tràn ngập sự khinh miệt và chế giễu.
“Cậu Sóc Phương, tôi nghĩ hình như cậu đã hiểu sai chuyện này rồi! Xin hãy để tôi giải thích với cậu…”, Chủ tịch Thang vội nói.
Nhưng Sóc Phương lại ngắt lời ông ta: “Chủ tịch Thang, triển lãm này là do tôi và anh Smith cũng tổ chức, anh Smith không ở đây, ai đi ai ở… do tôi quyết định, ông hiểu chứ?”.
Thang Hợp Sinh lập tức á khẩu không nói được gì.
“Thưa anh, đây là địa điểm tư nhân, mời anh rời khỏi đây ngay, nếu không chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh”, mấy bảo vệ chạy tới, nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng nói.
Lâm Chính nhíu chặt mày, chẳng nói chẳng rằng.
“Tôi đếm đến ba, nếu anh còn không đi thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”.
Giọng nói nghiêm túc lại vang lên, đây là thông điệp cuối cùng dành cho Lâm Chính…