Chương 731: Chủ tịch công ty bảo vệ
Tô Dư và Lưu Mãn San đầu óc ong ong, trở nên trống rỗng. Cả hai tưởng là mình nghe nhầm.
Nhất là Lưu Mãn San, cả người bà ta tưởng như ngất đi được. Thế nhưng bà ta vẫn cố gắng đứng dậy, run rẩy chỉ về phía nhân viên giám định: “Tiểu Lý, cháu…cháu đừng nói linh tinh. Cái gì mà Phaeton chứ? Cái này là cái gì vậy…Cháu…đừng lừa cô, nếu không cô sẽ không tha cho cháu đâu đấy!”
“Cô Lưu, cháu không hề nói linh tinh. Nếu không tin thì cô nhìn sau xe mà xem”, người giám định nói. Hai người lập tức chạy ra sau xe.
“Sao rồi?”
“Phía dưới đó có phải có logo chữ cái không ạ?"
“Đúng vậy…đây là gì thế?”, Lưu Mãn San sững sờ.
“Cô Lưu, cô chưa nghe câu nói 'không sợ Benz và Land Rover, chỉ sợ có chữ cái' sao? Tức là nói chiếc Phaeton này đó. Cô đừng thấy vẻ ngoài tầm thường mà nhầm, cô có thể xem nội thất bên trong. Tất cả đều được làm từ da thật và gỗ cổ đó. Rồi nhìn cách bố trí của chiếc xe nữa. Cô nghĩ xem 20 nghìn tệ có mua nổi không? Hơn nữa, chiếc này không phải Phaeton thông thường.Cháu thấy nó là phiên bản kỷ niệm đấy, đã dừng sản xuất lâu lắm rồi. Giá cao bao nhiêu cháu chưa cần nói tới, nhưng chỉ riêng mấy chữ “phiên bản giới hạn’ thôi thì giá của nó đã năm trăm ngàn tệ không ngoa chút nào đó”, người nhân viên tên Tiểu Lý nói tiếp.
Lưu Mãn San nghe thấy thì như sét đánh ngang tai.Tô Dư cũng tái mét mặt, cơ thể loạng choạng.
Bác gái, xe này không phải của tôi mà của bạn tôi. Bác đá hỏng thì giờ đền thế nào đây?", Lâm Chính điềm đạm nói.
Lưu Mãn San run rẩy nhìn chăm chăm Lâm Chính và nở nụ cười khổ sở: “Lâm Chính à, cậu…cậu nói xem nên làm thế nào…”
“Có tiền thì đền, không có thì…vào bên trong”, Lâm Chính chỉ vào trong đồn cảnh sát.
Lưu Mãn San lập tức tái mặt: “Lâm Chính, cậu…lẽ nào định kiện tôi sao?”
“Tôi nói rồi, đây không phải xe của tôi. Giờ bác đá hỏng, đương nhiên phải chịu trách nhiệm. Dù tôi không nói gì thì bạn tôi cũng sẽ truy cứu tới cùng. Bác đền tiền đi”, Lâm Chính hừ giọng.
Lưu Mãn San tay chân lạnh ngắt, run rẩy hét lên: “Lâm Chính…cậu phải nghĩ cách giúp tôi, tiền…cậu cũng phải trả một phần!”
“Tại sao?”
“Bởi…vì là xe cậu mượn. Huống hồ nếu như cậu không chọc tức tôi, thì…tôi sao có thể làm như vậy chứ?”, Lưu Mãn San lắp bắp nói.
“Bác đang cãi cùn đấy à? Nếu đã vậy thì chúng ta vào trong đồn xem trách nhiệm bên nào nhé”, Lâm Chính hừ giọng, quay người định đi vào trong.
“Đừng!”, Lưu Mãn San hét lên, lập tức lao tới giữ chặt tay Lâm Chính và kêu khóc: "Lâm Chính, cậu không thể như vậy được, nếu không tôi sẽ phải ngồi bóc lịch trong đó mất! Cậu tha cho tôi một lần đi…”
“Nói vậy có nghĩa là bác không có tiền để trả đúng không?”, Lâm Chính lạnh giọng.
“Tôi…hiện tại không có được từng đó. Cậu có thể giãn cho tôi một khoảng thời gian không?”, Lưu Mãn San mếu máo.
“Cũng được. Nhưng mọi chuyện phải được thực hiện theo trình tự. Tôi vẫn phải báo án. Ngoài ra tôi còn phải thông báo cho công ty bảo hiểm để xác nhận lại. Yên tâm, tôi sẽ cho bác thời gian để bồi thường. Nếu như trong thời gian quy định không hoàn đủ thì tôi sẽ có hành vi cưỡng chế, vào trong đó ngồi là điều không tránh khỏi đâu”, Lâm Chính điềm nhiên nói.
Lưu Mãn San gật đầu như người mất hồn. Bà ta đồng ý với cách của Lâm Chính. Vì bà ta không còn lựa chọn nào khác.
Tô Dư dựa vào xe, cả người như mất hết sức lực. Một gia đình đang yên đang lành mà bị Lưu Mãn San làm thành ra thế này.
“Con gái…”, bà ta dè dặt kêu lên.
Thế nhưng Tô Dư chẳng thèm quan tâm. Cô chỉ cúi đầu, thất thần. Lưu Mãn San cảm thấy xấu hổ lắm.
Lâm Chính báo án xong thì cảnh sát lập tức xem camera. Sau khi xem xong, Lưu Mãn San đành phải viết một biên bản cùng với tiền sửa chữa xe lên tới hai trăm bốn mươi nghìn tệ.
Tự dưng mất một khoản tiền lớn như vậy, Tô Dư cảm giác như sắp chết tới nơi. Lưu Mãn San lau nước mắt.
“Đi tôi Tô Dư, chúng ta về nhà”, ra khỏi đồn, Lâm Chính kéo cửa xe và nói. Lưu Mãn San tức giận giậm chân nhưng không nói được lời nào, cứ thế chạy đi.
Tô Dư không hề đuổi theo. Cô ta do dự một lúc rồi bước lên xe. Chiếc xe khởi động máy, chạy về hướng nhà Tô Dư.
“Đừng quá lo lắng. Tiền này tôi sẽ nói với bạn tôi, có lẽ họ sẽ không tìm tới mẹ cô đâu. Tôi làm vậy chẳng qua là muốn giáo huấn cho bà ấy một bài học”, Lâm Chính vừa xoay vô lăng vừa nói.
“Không Lâm Chính, phải đền bao nhiêu thì đền từng đó, nhà em sẽ chịu trách nhiệm”, Tô Dư lắc đầu, nói bằng giọng chua chát: “Dù sao thì cũng đã nợ nhiều tiền như vậy rồi, thêm hai trăm ngàn tệ cũng chẳng sao”.
“Vậy à…”
“Chỉ là…em thật sự thất vọng về mẹ”, Tô Dư đột nhiên co dúm người, úp mặt vào bàn tay khóc thút thít.
Bất kỳ ai bị rơi vào trường hợp này cũng muốn sụp đổ mà thôi. Lâm Chính liếc nhìn cô ta và lắc đầu: “Bà ấy là bà ấy, cô là cô. Bà ấy lựa chọn sống theo cách đó là quyết định của bà ấy. Cô đừng vì vậy mà đau lòng. Điều cô cần làm là sống như mình muốn, không được tùy tiện. Vậy là được rồi”.
“Lâm Chính, xin lỗi…”
“Không cần xin lỗi, không phải lỗi của cô. Cô không đáng phải chịu mọi thứ”, Lâm Chính nói.
Tô Dư chỉ cúi gằm xuống, không nói gì. Cô ta không đáng phải chịu đựng nhưng lại phải làm thế. Dù sao cũng là cái số cả rồi.
Chiếc xe nhanh chóng về tới nhà họ Tô. Nhà của bọn họ đã được gửi tới công ty môi giới rồi. Tô Dư chuẩn bị dọn tới ở tại công ty của Tô Nhu sau đó sẽ từ từ tìm phòng trọ.
Nhà họ Tô lúc này chỉ còn bốn bức tường và nợ ngập đầu. Hai người xuống xe, bỗng có một bóng hình bước tới.
“Cuối cùng các người cũng về. Còn không về thì tôi cũng hết kiên nhẫn rồi!”
Nghe thấy giọng nói này Tô Dư và Lâm Chính đều giật mình, họ quay qua nhìn thì thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa mặc váy màu đỏ bước tới. Cô gái tầm 16 tuổi, trông đẹp như tượng tạc và vô cùng đáng yêu.
“Em gái, em là ai vậy?”, Tô Dư tỏ vẻ khó hiểu.
“Em gái à?”