Chương 1003: Văn Cung Tách Ra, Đồ Thánh Lôi Kiếp, Vào Tam Phẩm, Ngưng Thánh Khí! (1)
“Hứa thánh, đừng đợi ở đây nữa, nhanh chóng rời đi đi, thế này là thánh ý đã được kích hoạt đấy.”
Giờ khắc này, giọng của Trần Chính Nho vang lên, ông ta nói với Hứa Thanh Tiêu rằng hắn nên nhanh chóng rời đi đi, đừng ở nơi này lâu, thánh ý đã bị kích hoạt rồi.
Mà sau khi câu này vừa dứt, Hứa Thanh Tiêu cơ hồ là không nói nhảm gì thêm mà trực tiếp rời khỏi Văn cung.
Chẳng qua cũng ngay vào lúc này, một vài đại nho cũng rời đi theo.
“Hứa Thanh Tiêu! Lão phu với ngươi không chết không ngừng!”
Ngay vào lúc này, một âm thanh khủng bố vang lên dẫn đến sự ngạc nhiên của không ít người.
Bởi vì giọng nói này chính là của Lữ tử.
“Lữ tử còn chưa chết?”
“Sao ông ta còn sống được?”
“Đây là chuyện không thể nào, chẳng lẽ nho đạo còn có bí pháp à? Thế mà còn sống?”
“Đầu ông ta cũng đã nổ tung rồi thì làm sao có thể còn sống được nữa?”
Mọi người kinh ngạc hô lên, thật sự là không thể tin được, sao Lữ tử còn chưa hoàn toàn chết đi?
Nhìn về phía Văn cung Đại Ngụy đang toát ra hào quang rực rỡ kia, Hứa Thanh Tiêu cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Lữ tử bị hắn chém chết đã là sự thật không thể nào thay đổi được, nhưng vì sao giọng nói của ông ta lại còn vang lên thế kia?
“Đây không phải là chân thân của Lữ tử, ông ta đã chết rồi, đây là ý niệm của ông ta, ý chí á thánh, Văn cung bị kích hoạt, ý chí của ông ta cũng bị dung nhập vào đó nhưng ông ta đã chết rồi.”
Giọng của Trần Tâm vang lên, ông nói vậy, ánh mắt bình tĩnh giải thích với mọi người.”
“Ý chí á thánh?”
Hứa Thanh Tiêu đưa mắt nhìn sang, hắn vẫn còn mang vẻ tò mò như cũ.
“Cổ tịch có ghi chép sau khi chết, ý chí của người đã thành á thánh có thể sống sót được thêm mấy năm, mà ông ta thì đã đưa ý chí dung nhập vào Văn cung từ lâu, cho nên chắc còn có thể kéo dài hơi tàn được khoảng ba đến năm năm.”
“Trừ phi Văn cung bị hủy hoặc là thánh nhân giáng lâm, nếu không thì trong vòng ba đến năm năm này ông ta vẫn có thể sống được, chẳng qua là đổi một cách sống khác mà thôi.”
Trần Tâm chậm rãi lên tiếng nói với Hứa Thanh Tiêu lý do vì sao Lữ tử có thể nói được.
“Nói cách khác thì ông ta đã chết rồi, thứ còn sống chỉ là tàn hồn mà thôi?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi thêm.
“Hồi Hứa thánh, đúng vậy.”
Trầm Tâm gật đầu nói, còn Hứa Thanh Tiêu thì cũng thở phào một hơi, nếu như chưa hoàn toàn chém chết được Lữ tử vậy thì coi như là phí công rồi.
May mắn là ông ta chết rồi, thứ còn sống chẳng qua chỉ là ý chí mà thôi, nói một cách khác thì tác dụng sau này của Lữ tử ngoại trừ đứng chỉ huy ra lệnh hay là mắng hắn vài câu thì chẳng còn tác dụng gì nữa.
“Vì sao Văn cung lại đột nhiên xuất hiện sức mạnh thánh ý?”
Hứa Thanh Tiêu lại nhìn về phía đại nho Trần Tâm hỏi tiếp.
“Hồi Hứa thánh, Văn cung như vậy chắc là vì đã bị nhiễm thánh huyết, năm đó sau khi Chu thánh đi rồi vẫn còn lo sau này thiên hạ sẽ bị yêu ma phá hoại cho nên đã để lại thánh ý bên trong Văn cung Đại Ngụy, nếu như bị nhiễm thánh huyết thì Văn cung Đại Ngụy sẽ tự động khôi phục thánh ý, không ai có thể ngăn cản được.”
“Nếu như có hai vị nhất phẩm ở đây thì nói không chnfg sẽ còn có thể kéo dài được một đoạn thời gian, nhưng thật sự là không còn cách nào để ngăn cản Văn cung tách ra cả.”
Trần Tâm cũng không dám hoàn toàn chắc chắn, đây chỉ là suy đoán của ông ta nhưng nói có sách mách có chứng.
Câu này vừa dứt, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được mà khẽ nhíu mày.
Nhiễm thánh huyết? Văn cung mạnh mẽ thoát ra như vậy không hiểu sao lại làm cho hắn nảy sinh ra một loại cảm giác khó nói thành lời.
Chẳng qua Hứa Thanh Tiêu cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Bởi vì hắn nhận ra được có một luồng sức mạnh không tên từ trên trời đang đè xuống người mình, loại cảm giác này chỉ mình hắn cảm nhận được, những người khác đều không có gì khác lạ.
“Hứa Thanh Tiêu!”
“Ngươi đại nghịch bất đạo, đồ sát thánh nhân, ngươi có biết ngươi đã phạm vào tội lớn đến nhường nào chưa?”
“Trong trời đất này, người đọc sách có thể tăng cường dương lực áp chế yêu ma, ngươi chém chết lão phu sẽ khiến cho vô số yêu ma trong thiên hạ được sinh ra.”
“Ngươi gián tiếp hại chết ngàn vạn sinh mạng, tất cả những nhân quả này sẽ đều do ngươi gánh chịu.”
“Dù lão phu có chết nhưng lão phu cũng chẳng sợ gì cả, lòng lão phu hướng về chúng sinh trong thiên hạ, thật sự không đành lòng nhìn thấy chúng sinh gtrong thiên hạ phải chịu khổ.”
“Hôm nay lão phu muốn mời sức mạnh thiên địa giáng vận rủi to lớn cho ngươi, để ngươi nhận lấy tất cả khổ sở, trả lại món nợ khổng lồ này.”
Giọng của Lữ tử vang lên, trong lời nói ông ta nhấn mạnh mình là một vị thánh nhân chân chính, lòng hoàn toàn hướng về chúng sinh trong thiên hạ, luôn miệng nói bản thân không sợ chết, nhưng vừa rồi thì lại biểu hiện ra vẻ hoảng sợ không thôi.
Bây giờ mọi chuyện đã xong nhưng lại quay ra nói những câu đường hoàng vô cùng thế này, đây chính là á thánh sao?
Đúng là buồn cười vô cùng.
Cho dù có chết cũng muốn há mồm cắn rớt một miếng thịt của hắn, đúng là lòng dạ độc ác.
Vốn Hứa Thanh Tiêu cho rằng trong khoảnh khắc người chết đi rồi, chuyện này sẽ trở thành nổi áy náy cả đời của hắn, nhưng điều mà hắn không ngờ chính là loại người như Lữ tử này có chết cũng vẫn ác độc như thế.
Nhưng trong lúc mơ hồ Hứa Thanh Tiêu lại cảm thấy có gì đó không ổn lắm, không hiểu sao lại có hơi không hợp lý.
Đúng là Lữ tử đã chết rồi nhưng ý chí của ông ta vẫn còn, nói tới nói lui thì vẫn chưa phải là thật sự chết đi.
Để lâu cuối cùng cũng sẽ có tai họa.
Mà vào lúc này, giọng nói của Trần Chính Nho lại vang lên.
“Lữ tử!”
“Ngươi thân là á thánh mà lại năm lần bảy lượt gây phiền phức cho Hứa Thanh Tiêu còn chưa nói, bây giờ ngươi đã chết rồi.”
“Thế mà vẫn còn muốn giết hại Hứa thánh, ngươi luôn mồm nói mình vì chúng sinh trong thiên hạ, bây giờ ngươi giết hại Hứa thánh, thiên hạ lại mất đi một vị bán thánh, chẳng lẽ đây không phải là đang hại chúng sinh trong thiên hạ sao?”