Người Đọc Sách Đại Ngụy

Chương 1009: Xây Cung Phong Vương, Triều Ca Khôi Phục, Nguồn Gốc Dị Thuật! Phương Án Giải Quyết! (1)

Chương 1009: Xây Cung Phong Vương, Triều Ca Khôi Phục, Nguồn Gốc Dị Thuật! Phương Án Giải Quyết! (1)

Mời bọn họ đi trấn áp yêu ma thì nên đưa chút ngân lượng để xây dựng quốc gia, điều này hợp lý chứ hả?
Giống như bây giờ vương triều Đại Ngụy đang chuẩn bị miễn học phí trường tư thục, các quốc gia khác sẽ mặc kệ ngồi nhìn à? Nhất định sẽ mời bọn họ đến. Mà mời bọn họ thì chắc là phải trả tiền ha?
Tri thức chính là tiền bạc.
Về phần binh lực, chuyện này lại càng không cần phải nói, ai dám giết người đọc sách? Có phải ai cũng giống Hứa Thanh Tiêu đâu?
Hơn nữa cho dù là Hứa Thanh Tiêu thì hắn cũng không dám giết người đọc sách trên diện rộng.
Binh lực cần phải có thật, trước hết cứ để cho các quốc gia khác phái quân đóng trú, chờ khi vương triều Hạo Nhiên tự mình bồi dưỡng được một lượng quân độ lớn, đuổi bọn họ ra ngoài là được rồi.
Cái gì? Không đồng ý? Không đồng ý thì ta chửi. Không chửi được Hứa Thanh Tiêu chẳng lẽ còn không chửi được các người sao?
Có thể chuyển được ra ngoài, Văn cung Đại Ngụy đã sớm chuẩn bị xong tất cả rồi, nhất là lúc chọn lựa nơi đặt chân, trước đó Văn cung Đại Ngụy đã cố ý thả ra rất nhiều tin giả, cái gì mà sẽ đi về vương triều đột tà, cái gì mà sắp đi về phía vương triều sơ nguyên.
Các loại tin tức giả lan tràn nhưng trên thực tế chỉ là kế giương đông kích tây mà thôi.
So mưu kế với người đọc sách à? So nổi không?
Nhưng Hứa Thanh Tiêu thì lại không giống như vậy, Hứa Thanh Tiêu vốn chẳng thèm chơi mưu kế mà trực tiếp giải quyết bằng nắm đấm luôn.
Nói theo một cách khác thì Hứa Thanh Tiêu vốn chẳng quan tâm nho đức.
Thông thường mà nói thì sau khi đã xây dựng xong quy tắc, chỉ cần trong phạm vi quy tắc thì ta sẽ mắng ngươi, ngươi cũng có thể mắng ta.
Ta gạt ngươi, ngươi cũng có thể gạt ta, nhưng bề ngoài thì mọi người không phải là kiểu gặp nhau là cười ha ha à?
Cái này gọi là cách chơi thật sự của văn nhân chính là gây sự với nhau, ngươi qua ta lại.
Nhưng còn Hứa Thanh Tiêu thì sao?
Nếu như ngươi dám quậy Hứa Thanh Tiêu thì hắn sẽ thẳng tay lật bàn, vừa lên tiếng chính làm mắng chửi nhục mạ, hơn nữa nếu như bọn họ cãi lại còn phải bị đánh nữa.
Chơi thế còn chơi khỉ gì nữa?
Nghiêm nho bắt người theo lệ, Hứa Thanh Tiêu lại thẳng thừng mắng chửi Nghiêm nho, mắng hắn không biết xấu hổ, sau đó đứng ở góc độ chính nghĩa mà phê bình Nghiêm Lỗi đến nổi không còn chút tôn nghiêm nào.
Chơi vậy sao được?
Sau đó lại còn quá đáng hơn.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu có thể ép Văn cung Đại Ngụy đi sớm như vậy không phải dựa vào mưu kế mà là dựa vào nắm đấm và năng lực lật bàn của hắn.
Đừng bảo người đọc sách bọn họ không biết dùng mưu kế, dùng thế nào đây? Trong lúc ngươi còn đang chầm chậm bố trí mọi thứ thì người ta đã dùng thanh chiến mâu đâm chết ngươi, còn chơi gì nữa?
Hồng Chính Thiên là một bán thánh, bây giờ ông ta vẫn còn bị đóng đinh trên tường thành kìa.
Đây chính là tú tài gặp quân binh, có lý mà không nói nên lời.
Bên trong Văn thành.
Sau khi Văn cung Đại Ngụy giáng lâm, mọi người cũng không biểu hiện ra vẻ vui mừng gì mà thay vào đó lại là một sự kiềm chế và yên lặng.
Vốn trong tưởng tượng của bọn họ, lần này tách ra Văn cung Đại Ngụy sẽ trở nên nở mày nở mặt, xem nhẹ hết tất cả mọi chuyện.
Pháo hoa trong thành cũng đã được chuẩn bị đầy đủ cả rồi.
Nhưng thật không ngờ lần tách ra này lại có hai vị thiên địa đại nho bị giết mất, một bị bán thánh còn đang bị đóng đinh trên tường thành, một vị á thánh còn bị trảm. mặc dù ý chí vẫn còn đó nhưng tất cả mọi người đều hiểu nhưng Lữ Tử đã không còn nữa.
Nhiều nhất cũng chỉ kiên trì được ba năm, không đến ba năm sau ý chí của ông ta cũng sẽ biến mất.
Hơn nữa còn bị người trong thiên hạ nhục mạ, lại cộng thêm Hứa Thanh Tiêu thành thánh, dưới đủ các yếu tố.
Chuyến đi này làm cho Văn cung bọn họ chảy máu, bị đánh đến nổi Chu thánh cũng không nhận ra bọn họ.
Chính vì như vậy, mấy thứ như pháo hoa kia đã trở nên vô dụng, vốn chẳng thể chúc mừng được.
“Ba canh giờ sau, tất cả chính nho tập hợp ở tiểu thế giới.”
Giờ khắc này, giọng của Lữ Tử vang lên truyền vào tai của các vị đại nho.
Ngay lập tức, các nho sinh cùng nhau lên tiếng đáp lại.
Bọn họ biết Văn cung nhất định phải nghĩ ra một cách nào đó, hôm nay đã phải chịu thiệt thòi lớn như thế, nếu như không có chút năng lực lật kèo hay là sách lược nào thì lòng người sẽ tứ tán.
Nhưng vào lúc này.
Trong kinh đô Đại Ngụy.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu lập đại nguyện xong, từng đám tường vân xuất hiện, đám tường vân này chiếu rọi khắp cả vương triều Đại Ngụy.
Không phải chiếu rọi trên người Hứa Thanh Tiêu mà là chiếu vào lòng đất.
Trong lúc nhất thời, ở vương triều Đại Ngụy, rất nhiều ruộng hoang đã biến thành ruộng tốt, vài ngọn núi hoang vu cũng mọc lên những cây đại thụ che trời, đất đai trở nên phì nhiêu.
Đây là mây lành trời ban làm cho đất đai Đại Ngụy trở nên màu mở tươi tốt, khiến cho ruộng hoang biến thành ruộng tốt, đây mới thật sự là phúc lớn.
Nhưng tất cả mây lành chỉ kéo dài được nửa canh giờ, cuối cùng tất cả đều tan biến.
Dù sao dựa theo tình trạng này thì nếu cứ kéo dài như vậy một ngày, vậy vương triều Đại Ngụy sẽ chẳng cần phải cố gắng nữa, chỉ cần nằm cũng có thể thu hoạch được, thế này thì không được rồi. Thiên đạo sẽ chúc phúc nhưng ý nghĩa của chúc phúc là gia trì chứ không phải để ngươi không làm mà hưởng.
Đây chính là cái lý của thiên đạo.
Sau khi dị tượng tường vân tiêu tán.
Hứa Thanh Tiêu đưa Văn khí vào cơ thể, sau đó bước qua một bước đi vào Hạo Nhiên Văn chung.
Ong ong ong!
Hạo Nhiên Văn chung không ngừng tự di duyển, sau khi cảm nhận được Hứa Thanh Tiêu bước đến, không hiểu sao nó lại hơi rung động, dường như có hơi bất mãn với hắn.
Cảm nhận được chút không hài lòng của Văn chung, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được cười một tiếng. Không ngờ Hạo Nhiên Văn chung thế mà lại còn ghen tị như vậy?
Vươn tay ra, Hứa Thanh Tiêu sờ lên Hạo Nhiên Văn chung, lúc này nó mới miễn cưỡng mà dừng không tự di chuyển nữa, sau đó lại lắc lư xung quanh Hứa Thanh Tiêu, giống như có hơi vui vẻ.
Sau đó Hứa Thanh Tiêu từ từ xuất hiện trong hoàng cung Đại Ngụy.
Trong lúc nhất thời, văn võ bách quan đều đồng loạt cúi đầu về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Chúng ta bái kiến Hứa thánh.”
Bọn họ lên tiếng, khi đối mặt với Hứa Thanh Tiêu vẫn lộ ra vẻ cung kính. Dù sao bây giờ Hứa Thanh Tiêu cũng đã là bán thánh Đại Ngụy.
Đã là thánh nhân thì nhất định phải thành tâm kính trọng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất