Chương 1014: Xây Cung Phong Vương, Triều Ca Khôi Phục, Nguồn Gốc Dị Thuật! Phương Án Giải Quyết! (6)
Cùng lúc này.
Trung châu, vương triều Hạo Nhiên.
Trong tiểu thế giới Văn cung.
Hư ảnh của Lữ Tử xuất hiện.
Đây là hóa thân của ý chí, bản thể ông ta đã không còn, không thể nào tái sinh được nữa,
Các vị thiên địa đại nho xuất hiện bao gồm chính nho của Văn cung Đại Ngụy, lần này họ cũng có tư cách để tiến vào tiểu thế giới.
“Các vị, bây giờ chúng ta đã thành lập được vương triều của người đọc sách, thành lập quốc gia là đã hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch.”
“Tiếp theo chính là sau mười ngày nữa, chính ta sẽ xây dựng quốc gia, đến lúc đó sẽ ngưng tụ quốc vận, dùng sức mạnh của người đọc sách trong thiên hạ ngưng tụ ra quốc vậy, theo dự đoán thì ít nhất cũng có thể ngưng tụ được quốc vận đỉnh, cam đoan vương triều có thể mưa thuận gió hòa.”
“Đến lúc đó chúng ta sẽ có lợi ích cực lớn, chẳng qua lợi ích này chỉ là bước đầu tiên, nếu như quốc vận đỉnh có thể trở thành long đỉnh như Đại Ngụy vậy thì kế hoạch thật sự của chúng ta xem như đã hoàn toàn thành công.”
“Nhờ có Hạo Nhiên long đỉnh mà Chu thánh nhất mạch chúng ta sẽ có thêm tân thánh.”
“Chẳng qua trước mắt các vị cần phải liên hệ với các thế lực trong thiên hạ. Bây giờ chúng ta đã tách ra, bọn họ cũng cần có được sự giúp đỡ của chúng ta.”
“Chỉ cần làm cho nhất mạch Chu thánh tản ra toàn thiên hạ, tham chính làm quan, không đến trăm năm, nhất mạch Chu thánh chúng ta sé khống chế hoàn toàn quốc vận thiên hạ.”
“Đến lúc đó, Hạo Nhiên long đỉnh sẽ có thể lột xác thành Trung châu long đỉnh trong truyền thuyết, có được Trung châu long đỉnh, các vị đang ngồi ở đây là chính nho thì có thể trở thành thiên địa đại nho, đại nho thì có thể thành á thánh, bán thánh thì có thể đạt được thành tựu á thánh.”
“Đến lúc đó, toàn bộ thiên hạ đều sẽ do người đọc sách chúng ta nắm giữ, nếu như Chu thánh trên trời có linh thì chắc ngài cũng sẽ cảm thấy vui mừng, thậm chí chúng ta còn có thể phục sinh Chu thánh.”
“Hiểu chưa?”
Giọng Lữ Tử vang lên, nói ra kế hoạch của Văn cung.
Văn cung Đại Ngụy tách ra, mục đích của họ chính là vì xây dựng đất nước, mà đất nước của người đọc sách thì tất nhiên sẽ có rất nhiều vấn đề, muốn thành lập được một đất nước như Đại Ngụy?
Thế thì không thể nào rồi, đừng nói trăm năm, cho dù là năm trăm năm thì cũng không thể làm được.
Nhưng mục đích xây dựng đất nước của Văn cung Đại Ngụy chính là vì Trung châu long đỉnh, vốn cũng chẳng phải vì xây dựng vương triều bất hủ gì.
Nếu bảo người đọc sách thành lập nên một vương triều bất hủ thì chẳng bằng bảo người đọc sách nắm giữ sinh mạng của các quốc gia, vậy mới gọi là bất hủ.
Còn tác dụng của vương triều Hạo Nhiên chính là trung tâm quyền lực của người đọc sách, tương đương với sự thay đổi về chất của Văn cung.
Văn cung Đại Ngụy chủ yếu là vì dân chúng Đại Ngụy còn vương triều Hạo Nhiên thì có thể hợp tác với bất kỳ người nào, bất kỳ thế lực hay quốc gia nào trong thiên hạ, cách nói phản quốc không tồn tại ở đây, chỉ cần nghe lời Chu thánh nhất mạch thì ngươi sẽ không bị cho là phản quốc.
Đây mới là kế hoạch thật sự của Văn cung Đại Ngụy, cũng là nguyên nhân vì sao mà Văn cung Đại Ngụy lại nhất định phải tách ra.
Thoát khỏi tất cả nhưng trói buộc, chuyện gì cũng tự mình làm chủ, thế sao lại không làm?
“Chúng ta đã rõ.”
“Lữ thánh đại thiện.”
Đám người cùng nhau lên tiếng đồng thời ai nấy cũng đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
Ngưng tụ Trung châu long đỉnh là điều mà bọn họ không dám suy nghĩ nhưng ngưng tụ Hạo Nhiên long đỉnh thì bọn họ có tự tin làm được.
Đương nhiên nếu có thể tạo thành Hạo Nhiên long đỉnh thì đúng là bọn họ sẽ có nhiều lợi ích to lớn, lợi ích thật sự là ít nhất sẽ có phân nửa số người có thể đột phá phẩm cấp.
Nếu không vì sao bọn họ lại phải ủng hộ Văn cung Đại Ngụy tách ra đến vậy?
Đến trình độ này như bọn họ thì khi còn sống về cơ bản là không thể nào đột phá phẩm cấp nữa.
Bây giờ chỉ cần tách ra thì có thể thăng cấp, đổi lại là ai mà không đồng ý? Hơn nữa sau khi tách ra lại còn có những lợi ích tốt hơn, không cần phải chịu trói buộc, muốn làm gì thì làm đó.
Có nhiều lợi ích như vậy, ai mà không muốn đồng ý?
“Được, liên hệ với các thế lực trong thiên hạ, bất luận là ai, có thể hợp tác thì đều hợp tác, chuẩn bị đại điển kiến quốc mười ngày sau cho kỹ vào, không được sơ xuất.”
“Giải tán đi.”
Lữ Tử lên tiếng, mà bóng dáng của các nho cũng dần dần tiêu biến.
Đợi sau khi bóng dáng của bọn họ biến mất.
Ước chừng khoảng một nén nhang sau.
Tiếng rống giận của Lữ Tử mới vang lên.
“Các người dám gài bẫy ta.”
Tiếng gầm gừ của Lữ Tử vang lên, ý chí ông ta rung động, giọng nói kia tràn đầy vẻ tức giận.
Từ khi bị Hứa Thanh Tiêu hủy đi thân thể ông ta vẫn giữ vững lý trí, nhưng kiểu duy trì này chỉ là hiện tượng giả dối mà thôi.
Cơ thể đã bị hủy dung nhập vào bên trong Văn cung, tình thế này chắc chắn sẽ chết, ba năm sau, không, thậm chí là không đến ba năm.
Hai năm, nhiều nhất là hai năm, ý chí của ông ta sẽ tan biến.
Có thể nói lần này ông ta đã phải trả một cái giá vô cùng to lớn.
“Lữ thánh đừng tức giận.”
“Bọn ta không gài bẫy ngài, hơn nữa chuyện này cũng là do Hứa Thanh Tiêu quá mức ngông cuồng, bọn ta không lường trước được.”
Giờ khắc này.
Hai bóng dáng này xuất hiện ở đây, chẳng qua bóng dáng rất mơ hồ, họ nhìn qua Lữ Tử rồi giải thích như vậy.
“Ngươi cho lão phu là con nít ba tuổi à?”
“Các người đã biết bên trong Văn cung có ý chí của Chu thánh từ lâu, cũng biết chắc chắn Hứa Thanh Tiêu sẽ giết ta.”
“Các người cố ý để nhất phẩm ra chính là vì để cho Hứa Thanh Tiêu không nắm chắc được tình thế, buộc hắn giết ta.”
“Cứ như vậy Văn cung sẽ tách ra thuận lợi.”
“Tâm địa các ngươi thật độc ác, lão phu thật hối hận khi đã cùng mưu đồ với các ngươi.”
Lữ Tử gầm thét, ông ta khó nén được nổi tức giận của mình.
Ông ta tức giận đến muốn phun máu nhưng đáng tiếc lại không có máu để phun.
Lần này ông ta.
Đã đi vào một cái bẫy vô cùng lớn.
Phải chịu một thiệt thòi siêu lớn.
Giờ khắc này, trong mắt ông ta đầy vẻ tức giận và thù hận.
Sự thù hận và tức giận vô cùng vô tận.