Chương 1027: Nơi Đá Trấn Ma Thần Ở, Bảo Vật Để Lại Cho Người Đời Sau Của Võ Đế, Đến Chốn Xưa Chu Thánh Từng Sống (6)
Từ huyện Bình An đến kinh đô Đại Nguỵ, Hứa Thanh Tiêu cũng chưa tiếp xúc với quá nhiều người phụ nữ nào hết.
Không tính Vĩnh Bình quận chúa.
Như thế cũng chỉ có Lạc Bạch Y và Nữ Đế.
Hai người đều là nhân gian tuyệt sắc, nhưng Hứa Thanh Tiêu càng thiên hướng Lạc Bạch Y hơn, Nữ Đế dù sao cũng là hoàng đế, mình nào dám có ý đồ không an phận gì.
Lạc Bạch Y thì không giống, cái cảm giác thoang thoảng không dính khói bụi nhân gian đó Hứa Thanh Tiêu lại khá là yêu thích.
Cho nên trước khi đi thì đến bồi dưỡng tình cảm cũng là một chuyện tốt.
Chẳng qua, vừa mới gặp Lạc Bạch Y thì nhác thấy mình cái đã khóc thành lũ lụt luôn rồi, khiến Hứa Thanh Tiêu hơi chút không biết nên nói cái gì.
Vô ý thức còn tưởng bị bắt nạt, về sau hỏi mới ra nhẽ hoá ra hôm đó mình dính lôi kiếp, Lạc Bạch Y đau lòng gần chết, bây giờ lại thấy mình cho nên mới kích động như vậy.
Này đúng kà khiến Hứa Thanh Tiêu không khỏi bật cười, nhưng nội tâm lại ấm áp.
Ít nhất là trên cõi đời này còn có người lo lắng cho mình.
"Đừng khóc nữa."
"Bạch Y cô nương, khóc nữa là xấu lắm đó."
Hứa Thanh Tiêu khẽ cười nói.
Vừa nói xong, Lạc Bạch Y quả thật ngừng lại tiếng thút thít, nhưng vẫn phải hít một hơi thật sâu, xem ra đúng là đau lòng thật rồi.
"Bạch Y cô nương, Hứa mỗ phải đi rồi, chắc tầm mười ngày mới về, cô có muốn ta mang quà gì về cho cô không?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Nhưng Lạc Bạch Y lắc đầu, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
"Chỉ cần Hứa công tử bình an trở về, Bạch Y đã hài lòng rồi."
Lạc Bạch Y cất tiếng, giọng nói tỏ ra vẻ yếu ớt dễ vỡ, nói xong lời này, khuôn mặt xinh đẹp cũng hơi ửng hồng.
"Được rồi, đừng đau lòng nữa."
"Đúng rồi, Bạch Y cô nương đã tìm được thầy lang chưa?"
Hứa Thanh Tiêu vẫn nhớ rõ chứng bệnh lạnh người của Lạc Bạch Y, cho nên hỏi thăm một tiếng.
"Đã tìm rồi, nhưng thầy lang không nhìn ra được, chỉ nói mắc chút âm hàn có liên quan đến thể chất."
Lạc Bạch Y nói, lời này cũng khiến Hứa Thanh Tiêu tò mò.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn tốn nhiều thời gian, sau khi uống một chút rượu đã đứng dậy nói.
"Đợi Hứa mỗ quay về xử lý xong mọi chuyện sẽ tìm người giúp cô chữa khỏi bệnh."
"Bạch Y cô nương đừng lo, Hứa mỗ đi đây."
Hứa Thanh Tiêu lần này đến đây đơn thuần cũng chỉ muốn gặp Lạc Bạch Y một lần thôi, bởi vì ở chỗ này hắn không hiểu tại sao lại có thể quên đi được hết tất cả các phiền não.
Có lẽ vì Lạc Bạch Y trầm lặng, cũng có lẽ vì mình tự tìm cho bản thân một vùng tịnh thổ.
Hứa Thanh Tiêu rời đi.
Lạc Bạch Y cũng không giữ lại, nàng biết Hứa Thanh Tiêu còn có rất nhiều việc cần phải làm, gánh vác rất nhiều thứ, chính mình cũng không giữ Hứa Thanh Tiêu lại được.
Nhưng nàng vẫn mở miệng nhắc Hứa Thanh Tiêu phải chú ý.
"Đừng suy nghĩ nhiều."
Hứa Thanh Tiêu giơ tay vẫy, sau đó rời khỏi Đào Hoa am, tính cả đi với về chưa đến nủa canh giờ.
Võ đạo thánh lực tụ lại hoá thành cánh chim đằng sau lưng, cấp tốc phi thẳng về phía huyện Dương Bình.
Nơi Chu Thánh ở chính tại huyện Dương Bình Đại Nguỵ, cũng chính là quê nhà của Lâm Dương hầu, quận Lâm Dương.
Dọc đường đi.
Hứa Thanh Tiêu vẫn đang suy tư một chuyện.
Chuyện liên quan đến di bảo của Võ đế.
Theo lý thuyết, di bảo của Võ đế đã bị mình lấy đi rồi, bản thân mình cũng không phát hiện ra thứ gì tên Trấn Ma thần thạch cả.
Hơn nữa Hứa Thanh Tiêu cũng nhớ rất rõ, ngoại trừ Đan Thần Cổ Kinh ra thì đúng là hết sạch sành sanh rồi, nếu có cái gì thì cũng bị mình lấy đi từ lâu.
Như vậy chỉ còn một khả năng thôi.
Đấy không phải di bảo thật của Võ đế.
Di bảo thật của Võ đế,
Vẫn đang ở trong huyện Bình an, nhưng không phải chỗ đó.
Chỗ giấu Đan Thần Cổ Kinh chỉ là một cái bảo tàng giả thôi.
Là thủ đoạn bẫy người của Võ đế.
Nhưng vì để người ta tin tưởng nên đã đặt Đan Thần Cổ Kinh vào đó.
Mình đúng là bị đánh lừa rồi.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu đánh thức Đan Thần Cổ Kinh dậy.
Dò hỏi một vài chuyện có liên quan.
Mà cùng lúc đó.
Hoàng cung Đại Nguỵ.
Bên trong điện Dưỡng Tâm.
Nữ Đế ngồi im lặng trên long ỷ, trong điện giọng của Triệu Uyển Nhi không ngừng vang lên.
"Bệ hạ, có thư từ Thái Thượng tiên tông gửi đến, năm ngày sau, tất cả đệ tử nội môn của tiên tông đều sẽ đến kinh đô Đại Nguỵ, sáu đại tiên tông lớn cũng gửi thư đến, bảo sẽ đến kinh đô trong khoảng thời gian gần nhất."
Triệu Uyển Nhi báo chuyện này cho Nữ Đế biết.
Văn cung Đại Nguỵ rời đi.
Tất nhiên tiên môn đã có thể hợp lẽ tiến vào kinh thành rồi.
"Được."
"Lệnh Lễ bổ chuẩn bị tiếp đãi kỹ càng, chớ khiến các đệ tử tiên môn đó phải phật lòng."
Nữ Đế nói vậy.
Rất mau Triệu Uyển Nhi đã khẽ gật đầu, ngay sau đó lại tiếp tục nói.
"Bệ hạ, Bình Loạn vương đã rời khỏi kinh thành, nhưng mà trước khi đi lại đến Đào Hoa am, có làm giống lần trước phong toả tin tức này không ạ?"
Triệu Uyển Nhi hỏi.
Nhưng lời này lại khiến ánh mắt Nữ Đế thay đổi.
Lại đến Đào Hoa am?
"Lại đến tìm Lạc Bạch Y kia à?"
Nữ Đế hỏi.
"Bẩm bệ hạ, vâng."
Triệu Uyển Nhi thành thật trả lời.
"Trẫm biết rồi, tiếp tục phong toả tin tức."
Nữ Đế đáp, nhưng mà không có bất cứ phản ứng lớn nào hết, tuy nhiên nội tâm lại có chút quái lạ.
Thoáng chốc, nàng cũng khá tò mò cái vị cô nương tên Lạc Bạch Y này rốt cuộc có dung mạo như thế nào, tạo sao có thể khiến Hứa Thanh Tiêu lưu luyến si mê đến thế?
Còn nữa, không phải Hứa Thanh Tiêu thích trẫm à? Sao lại làm như vậy?
Không đúng, không đúng, chẳng lẽ đúng là do trẫm lạnh nhạt quá hay sao?
Haizzz, thôi thôi, mặc kệ.
Bỗng chốc trong đầu Nữ Đế hiện ra rất nhiều suy nghĩ.
Nhưng mà rất nhanh.
Ba canh giờ trôi qua.
Bầu trời tối như mực.
Lúc này.
Nam Dự phủ.
Huyện Bình Anh.
Núi Vọng Thu.
Một bóng người chậm rãi xuất hiện.
Là người của Bạch Y Môn.
Bọn họ đang ở đây đợi trăng tròn.