Chương 1029: Bạch Y Môn Đoán Thái Tử Mồ Côi Chính Là Trần Tinh Hà? Lần Thứ Hai Trò Chuyện Với Chu Thánh (2)
Nhưng nếu tìm được đứa con thất lạc của Võ đế, thế thì khác biệt hoàn toàn rồi.
Con trai thất lạc của Võ đế, chính là thái tử danh chính ngôn thuận của Đại Nguỵ, hơn nữa còn là con trai, nếu như tìm về được, thì hoàn toàn có thể quang minh chính đại quay về triều đình.
Ngay trước mặt Hứa Thanh Tiêu và thượng thư của lục bộ, đưa con trai thất lạc của Võ đế ra.
Hứa Thanh Tiêu là Bán Thánh thì sao nào? Chẳng lẽ lại dám giết con trai của Võ đế hả?
Thượng thư sáu bộ, quốc công liệt hầu của Đại Nguỵ thì tên nào dám không tuân theo vị thái tử này?
Nếu dám giết thật thì bách tính Đại Nguỵ liệu có chấp nhận hay không? Chu Thánh nhất mạch, người đọc sách khắp thiên hạ liệu có mắng chết ngươi hay không?
Giết anh trai mình, đây đã là một cái sai lầm khủng lồ rồi.
Đặc biệt còn là hoàng đế, ngươi dám giết anh trai mình, kẻ đứng đầu tất cả người trong thiên hạ lại làm như vậy, thế thì nho đạo lễ nhạc sụp đổ hết, không có đạo đức, vận mệnh quốc gia Đại Nguỵ có muốn không bị ảnh hưởng cũng không được.
Tìm được con trai thất lạc của Võ đế, cái này có nghĩa đè ép được Nữ Đế phải thoái vị.
Lập tức khiến Nữ Đế thoái vị chắc chắn không được, nhưng Bạch Y Môn sẽ mượn vào áp lực từ các thế lực phiên vương ở dân gian, cộng thêm vũ khí bằng ngòi bút của người đọc sách khắp thiên hạ nữa.
Nữ Đế không lùi không được.
Ngươi không thoái vị, các phiên vương khắp nơi càng có lý do chân chính để tạo phản, nhất phẩm cũng không tiện nhúng tay vào, dù sao cái này cũng là chuyện riêng tư của hoàng thất.
Ở đâu có chuyện thái tử không đăng cơ, để công chúa đăng cơ bao giờ?
Dân gian cũng sẽ làm loạn hết lên, nếu như trưởng tử không được đăng cơ, không kế thừa đại thống, từng nhà muôn dân trăm họ Đại Nguỵ đều sẽ bị lật tung hết lên, những thằng hai thằng ba, thậm chí thằng út ai mà chẳng ngấp nghé gia sản? Ai mà không muốn được chia phần hơn?
Nhìn thì cảm thấy chuyện này không lớn lắm, nhưng ảnh hưởng lại rất lớn.
Đặc biệt trên vách đá còn cố ý khắc lại một câu.
[Bệ hạ từng mời cao nhân xem tướng cho hoàng tử, tướng mạo tương lai anh tuấn, có tư chất nho đạo đại tài, cũng có thần uy vĩ đạo, văn võ song toàn, người đời sau hãy nhớ kỹ.]
Này là có ý gì?
Cái này là nói vị thái tử của Võ đế này văn võ song toàn, là một vị hoàng tử vừa có năng lực lại có thực lực.
Chứ không phải một thằng vô dụng.
Sợ là sợ sau khi biến thành mồ côi thất lạc, không có tý năng lực nào hết, nếu như thế thì triều đình sẽ viện vào đây làm cớ phong cho một cái chức vị vương gia là xong.
Nhưng nếu vị thái tử mồ côi của Đại Nguỵ này muốn tài hoa có tài hoa, muốn có vũ lực có vũ lực, văn võ song toàn thì chắc chắn có thể ảnh hướng đến Đại Nguỵ.
Bạch Y Môn, phiên vương, người đọc sách trong thiên hạ thi nhau giúp đỡ người này là có đủ sức mạnh để khiêu chiến với Nữ Đế Đại Nguỵ.
Bấy giờ, giọng của Thanh Long thiên vương cũng không nhịn được vang lên.
"Hoá ra đứa con thất lạc của Võ đế đang giấu trong huyện Bình AN này, thậm chí còn văn võ song toàn, tương lai chắc chắn sẽ thành người có tài."
"Ối, từ từ đã, Hứa Thanh Tiêu cũng là người ở huyện Bình An đúng không? Tuổi tác của hắn hình như cũng bằng tuổi con trai thất lạc của Võ đế đấy, chẳng lẽ Hứa Thanh Tiêu lại là con trai thất lạc của Võ đế?"
Giọng của hắn tỏ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Lời này khiến bốn vị thiên vương còn lại lộ ra vẻ khiếp sợ.
Nếu như đúng là Hứa Thanh Tiêu thì rắc rối đấy, ít nhất là đối với Bạch Y Môn cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Hứa Thanh Tiêu giờ đang là Bán Thánh của Đại Nguỵ, trong lòng chỉ có sinh linh cả Đại Nguỵ này, bây giờ được phong làm Bình Loạn vương, được hưởng một nửa quốc vận của Đại Nguỵ, không còn để tâm gì đến đế vị nữa.
Cứ cho Hứa Thanh Tiêu là con trai thất lạc của Võ đế thật đi, cũng không có bất cứ tác dụng gì nữa, vì Hứa Thanh Tiêu sẽ không tạo phản.
"Không thể nào."
"Ta biết được tuổi tác của Hứa Thanh Tiêu, bây giờ hắn mới tròn hai mươi tuổi, Nữ Đế Đại Nguỵ giờ hai mươi tư tuổi, khoảng cách hai bên chênh lệch bốn tuổi, con trai thất lạc của Võ Đế theo lý phải lớn hơn Nữ Đế một chút, sao có thể là Hứa Thanh Tiêu?"
Huyền Vũ thiên vương lên tiếp, hắn ngay lập tức phủ nhận cái loại khả năng này.
Tuổi tác kém nhau bốn tuổi, vấn đề này vẫn chưa thể giải thích hết được.
"Nhỡ Hứa Thanh Tiêu khai gian tuổi thì sao? Mấy tên đọc sách toàn khai gian tuổi mình nhỏ đi vào tuổi cũng là chuyện bình thường."
Thanh Long thiên vương đáp, đưa ra cái khả năng này, nhưng rất mau đã bị Chu Tước thiên vương lắc đầu.
"Thế này thì càng không thể, người có thể trú nhan, cũng có thể khai gian tuổi, nhưng cốt cách chơ thể và khí huyết thì không thể làm giả được, nếu Hứa Thanh Tiêu khai gian tuổi, văn cung Đại Nguỵ đã sớm viết văn tế lên rồi, nếu Hứa Thanh Tiêu khai gian tuổi thật."
"Tuổi thật nếu là hai mươi tư, hơn hẳn tuổi khai gian bốn tuổi, với cái tính thích hắt nước bẩn của Chu Thánh nhất mạch, bọn họ sẽ không nói sao?"
Chu Tước thiên vương cất giọng, mọi người đều gật đầu, cũng không phải không nghi ngờ Hứa Thanh Tiêu, mà quá tin vào cái tính cách thích bắt nước bẩn của Chu Thánh nhất mạch.
Ai trong thiên hạ mà lại không biết Chu Thánh nhất mạch có cái phẩm hạnh gì?
"Không phải Hứa Thanh Tiêu, vậy sẽ là ai?"
"Văn võ song toàn? Người như này có lẽ sẽ không biết im hơi lặng tiếng đâu, hơn nữa cứ cho là thế đi bây giờ chắc hẳn cũng hai mươi lăm tuổi, thậm chí còn hơn hai mươi lăm tuổi, nếu cứ hạ thấp bản thân thế, đợi thêm vài năm nữa khéo có ra mặt thì vương triều Đại Nguỵ cũng không thể cho hắn kế thừa hoàng vị nữa rồi."
Thanh Long thiên vương đồng ý với lời của Chu Tước thiên vương, nhưng vấn đề ở đây con trai thất lạc của Võ đế là ai?
Trong nháy mắt đám người có vẻ trầm đi hẳn.
Mà đột ngột, giọng của Kỳ Lân thiên vương vang lên.
"Các ngươi có biết Hứa Thanh Tiêu còn có một người sư huynh hay không?"
Giọng của Kỳ Lân thiên vương vừa cất lên, trong nháy mắt đám người này cũng không khỏi tò mò.
"Nghe nói rồi, nhưng danh tiếng không lớn lắm, hình như tên là, tên là cái gì ấy nhỉ?"
"Có ấn tượng, hồi hội thi Thái Bình, sư huynh này của Hứa Thanh Tiêu đã ra mặt một lần, về sau cũng không rõ lắm."
"Ngươi nói như vậy ta mới nhớ, Hứa Thanh Tiêu đúng là có một người sư huynh, nhưng mà tên là gì thì ta không biết."
"Kỳ Lân thiên vương, ý của ngươi là cái vị sư huynh của Hứa Thanh Tiêu này có lẽ là con trai thất lạc của Võ đế?"