Chương 1052: Đá Thần Trấn Ma, Bản Đồ Trung Châu Tiên Tàng, Trở Về Kinh Đô Đại Ngụy (6)
Huyện Bình An.
Núi Nam Phong.
Hứa Thanh Tiêu đi ra từ trong không gian, đáp trên đỉnh núi.
Đá thần Trấn ma được Hứa Thanh Tiêu nắm trong tay.
Đá thần thuôn dài, hình tứ giác, màu đen như mực, toả ra hơi thở lạnh lẽo. Khi nắm trong tay quả thật làm tâm thần yên tĩnh, đồng thời tâm ma trong cơ thể cũng trở nên an tĩnh khó hiểu.
Đặt đá thần vào trong cơ thể, Hứa Thanh Tiêu lập tức mở bản đồ Trung Châu Tiên Tàng ra.
Đây là bản đồ toàn cảnh Trung Châu, mà vị trí của Trung Châu Tiên Tàng thì ở khu vực trung tâm, không ở trong lãnh thổ Đại Ngụy.
"Dãy núi Long Đầu?"
Nhìn địa đồ, Hứa Thanh Tiêu liền phát hiện vị trí của Trung Châu Tiên Tàng là ở trong dãy núi Long Đầu, vị trí cụ thể không rõ, cần phải có bản đồ hướng dẫn.
"Anh bạn, hợp tác tý nhỉ? Lão phu nghĩ hết biện pháp để ngươi đột phá nhất phẩm, chúng ta đi Trung Châu Tiên Tàng làm một phen, lão phu không tham, chỉ cần trả dược liệu cho ta, những thứ khác đều thuộc về ngươi. Thế nào?"
Vào lúc này, giọng nói của Cổ Kinh Đan Thần vang lên, cám dỗ Hứa Thanh Tiêu đi tìm Trung Châu Tiên Tàng.
"Không được."
"Võ giả nhất phẩm không có bất kỳ tác dụng gì, Võ đế cũng chết trong Trung Châu Tiên Tàng, nơi này rất đáng sợ. Vãn bối mặc dù tự tin, nhưng cũng hiểu phải lượng sức mà làm, tạm thời vật này và ta không có duyên."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn không ngốc, biết mình có sức nặng bao nhiêu nên không bị mắc lừa.
Sau một khắc, Hứa Thanh Tiêu giấu bản đồ Trung Châu Tiên Tàng v.ào trong người
"Ài, cũng phải! Lão phu quên mất Võ đế từng đi qua Trung Châu Tiên Tàng, lão ta thế mà không mang theo ta đi, mệt công lão phu còn tin tưởng ông ta như vậy."
Cổ Kinh Đan Thần cũng hiểu sự thận trọng của Hứa Thanh Tiêu. Mạnh như Võ đế, thực lực nhất phẩm, thế mà cũng đã đi bán muối.
Hứa Thanh Tiêu thì tính là gì chứ?
"Được rồi, nếu ngươi đã có được thứ mình muốn, lão phu cũng không nói nhiều nữa, có việc gì ngươi cứ gọi lão phu."
Cổ Kinh Đan Thần không nói thêm cái gì, mọi chuyện xong xuôi, nó định bụng tiếp tục nghỉ ngơi.
"Đa tạ tiền bối."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, nhưng Cổ Kinh Đan Thần không có trả lời. Nó không ngừng thu nhỏ lại ẩn vào trong tóc.
Đợi Cổ Kinh Đan Thần an tĩnh lại.
Hứa Thanh Tiêu cũng không nghĩ nhiều, lập tức khởi hành.
Hiện giờ đá thần trấn ma đã tới tay, thứ còn thiếu trước mắt chính là Long Huyết Dương Ngọc cùng với Bát Bảo Phật Liên.
Long Huyết Dương Ngọc chưa cần vội, thứ này đang ở trong Văn Cung, chờ Chu thánh khôi phục thì chính là vật trong túi mình.
Cần gấp nhất là Bát Bảo Phật Liên.
Vật này mới hơi khó giải quyết.
Nhưng không phải nôn nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp xúc được phật môn, cùng lắm thì hi sinh chút gì đó, giao dịch với nhau.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu liền đến nhà sư phụ của mình.
Nếu đã đến huyện Bình An, cộng thêm chuyến thăm đột ngột ngày hôm qua mà đã lộ diện rồi.
Chuyện trước mắt đã giải quyết, tất nhiên muốn đến bái phỏng sư phụ mình một chút.
Cứ vậy đi.
Trong nháy mắt năm ngày trôi qua.
Hứa Thanh Tiêu xuất phát từ phủ Nam Dự phủ, thẳng tiến tới kinh đô.
Năm ngày này, Hứa Thanh Tiêu đợi ở nhà Chu Lăng ba ngày, huyện Bình An cũng bởi vậy mà sôi trào lên.
Ai cũng không ngờ, bán thánh Đại Ngụy Hứa Thanh Tiêu lại khiêm tốn hồi hương. Mà khi Hứa Thanh Tiêu chủ động hiện thân, thôn dân mười dặm xung quanh, thậm chí người tri thức của phủ thành bên cạnh tự nhiên cố ý đi qua bái phỏng Hứa Thanh Tiêu.
Sau ba ngày bận rội, Hứa Thanh Tiêu lại đi một chuyến đến phủ Nam Dự, gặp Lý Hâm một hồi. Dù sao cũng là một trong số bạn tốt ít ỏi của mình, thuận tiện cũng thăm hỏi gia phụ Lý Hâm một phen.
Phủ quân phủ Nam cũng giúp mình không ít việc, Hứa Thanh Tiêu luôn khắc sâu trong lòng.
Lần này qua bái phỏng, Hứa Thanh Tiêu cũng coi như là cho Lý Hâm thể diện, mở tiệc chiêu đãi không ít tài tử và người đọc sách.
Chủ yếu chính là thông báo cho mọi người quan hệ giữa hắn và Lý Hâm.
Chờ sau khi làm xong hết thảy.
Hứa Thanh Tiêu lúc này mới lên đường trở về kinh đô.
Tính toán thời gian.
Buổi lễ long trọng thành lập Vương triều Hạo Nhiên cũng là chuyện hai ngày sau.
Cũng nay có thể kịp thời trở về xử lý chuyện này.
Mà cùng lúc đó.
Hoàng cung Đại Ngụy.
Trong Dưỡng Tâm điện.
Nữ đế ngồi trên long ỷ, điện hạ đang đứng với một vị lão tăng mặc áo cà sa đỏ.
"Lão nạp Tuệ Chính, bái kiến Đại Ngụy bệ hạ."
Lão tăng mở miệng hành lễ với Nữ đế.
Đây là một trong tứ đại thần tăng của Chùa Thiên Trúc, thần tăng Tuệ Chính.
Nổi tiếng thiên hạ.
"Miễn lễ."
Giọng nói Nữ đế bình tĩnh, sau đó im lặng.
Bên trong đại điện lập tức chìm vào yên tĩnh.
Chỉ là rất nhanh, âm thanh của thần tăng Tuệ Chính chậm rãi vang lên.
"Bệ hạ, hiện giờ Văn Cung đã tách khỏi Đại Ngụy, thánh ý biến mất, lãnh thổ Đại Ngụy chỉ sợ yêu ma hoành hành, tai họa đến bách tính."
"Chùa Thiên Trúc nguyện vì bệ hạ trấn áp yêu ma, cứu dân chúng đang ngập trong dầu sôi lửa bỏng. Mong rằng bệ hạ nhớ tới bách tính, ân chuẩn cho phật môn nhập Ngụy."
Tuệ Chính thần tăng mở miệng.
Nói ra mục đích đến của bản thân.
Khi giọng nói của Tuệ Chánh vang lên.
Ánh mắt Nữ đế vẫn bình tĩnh như trước.
“Phật môn có lòng rồi.”
“Chẳng qua, trẫm đã tìm tới Tiên môn để trấn áp yêu ma, cũng không cần Phật môn trợ giúp.”
“Nếu thật sự không áp chế được yêu ma, trẫm sẽ liên hệ với Phật môn trước tiên.”
Nữ đế mở miệng, nàng nhìn Tuệ Chính của Phật môn, nói ra những lời như vậy.
Chỉ vừa nói lời này, Tuệ Chính chắp hai tay lại, tụng niệm một tiếng A Di Đà Phật, sau đó chậm rãi nói.
“Lão nạp biết được, bệ hạ lo lắng Phật môn xâm lấn Trung Châu, ảnh hưởng đến số mệnh của Trung Châu.”
“Nhưng xin bệ hạ hãy yên tâm, Phật môn của bây giờ, đã không còn là Phật môn trước đây nữa, Tiểu Lôi Âm tự gieo ác, Phật môn ta cũng đã dùng thời gian mấy trăm năm hoàn trả lại.”
“Hiện giờ Văn cung đã tách khỏi, chắc chắn là sự mê hoặc đối với yêu ma trong thiên hạ, lúc Văn cung còn ở đây, có thánh ý áp chế, bây giờ Văn cung không có ở đây, yêu ma trong thiên hạ ắt hẳn sẽ đi ra làm loạn, đặc biệt là nơi bị chiếm đóng bởi các thế lực nham hiểm sẽ xao động không thôi, vạn nhất thật sự xảy ra sai lầm gì, vậy thì hỏng rồi.”
“Bệ hạ, nếu như bây giờ khoanh tay đứng nhìn, đợi đến khi yêu ma làm loạn, cho dù bệ hạ dùng tốc độ nhanh nhất mời Phật môn ta ra tay, chỉ sợ cũng đã tạo ra vô số sát nghiệt.”
“Thần khẩn cầu bệ hạ, hãy nghĩ về lợi ích của bách tính của Đại Ngụy, ân chuẩn cho Phật môn nhập trú.”
Tuệ Chính mở miệng lần nữa, thỉnh cầu Nữ đế đồng ý.