Chương 1053: Tuệ Chính Thần Tăng, Lần Đầu Gặp Phật Môn, Cưỡng Ép Độ Hoá? Lời Mời Của Văn Cung (1)
Nhưng mà ánh mắt Nữ đế lại trở nên có chút lạnh như băng.
“Những gì trẫm nói, chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu sao?”
Nữ đế lên tiếng.
Đối với Phật môn, Nữ đế cũng không phải chán ghét, mà là biết rõ rốt cuộc Phật môn đang mưu đồ cái gì.
Phật môn, có thể nói là thế lực khiến người ta sợ hãi nhất thiên hạ, nếu như nói người đọc sách làm việc đường đường chính chính khiến người ta chán ghét, vậy thì Phật môn của trần giới, so với người đọc sách càng thêm đường đường chính chính gấp trăm lần.
Đặc biệt là, lập trường tiên thiên của Phật môn, đã cùng triều đình hình thành đối lập.
Thiên Trúc tự cũng tốt, Tiểu Lôi Âm tự cũng được.
Mục đích của bọn họ, vĩnh viễn là dân chúng, để cho dân chúng thành kính tin vào Phật giáo, nếu làm được như vậy, chính là làm dao động gốc rễ của quốc gia.
Người đọc sách thì khác, chỉ cần tư tưởng của người đọc sách là trung thành với vua tôn sư trọng đạo, như vậy thì không sao, nếu tư tưởng của người đọc xảy ra vấn đề, trấn áp là được rồi.
Nhưng Phật môn thì khác, bọn họ mê hoặc bách tính, gây ra nội loạn, có ảnh hưởng trí mạng đối với sự thống trị của hoàng đế.
Trừ khi Phật môn chấp nhận sự cai trị của vương triều Đại Ngụy, câu hỏi đặt ra là Phật môn có đồng ý hay không? Mặc dù thật sự đồng ý, vương triều Đại Ngụy cũng không dám đụng vào, nếu đụng vào chắc chắn là tự tìm đường chết.
Chủ yếu chính là Phật môn có đủ sự kiên nhẫn, trước đây Tây Châu hoang vu biết bao? Hoàn toàn không có ai đến Tây Châu khuếch trương.
Nhưng chỉ có Phật môn đến, không chỉ đến, hơn nữa còn biến Tây Châu trở thành Tịnh thổ, tịnh thổ của Phật môn.
Vô số sinh linh ở Tây Châu đều sùng kính Phật môn, cũng chính là bởi vì như vậy, Phật môn có danh tiếng tốt, tạo phúc cho bá tánh, để cho thế lực Tông môn trong thiên hạ nhúng tay vào Tây Châu, đồng thời lại mượn thế nhúng tay vào những nơi khác.
Loại tín ngưỡng này quá mức khủng bố, dân chúng Tây Châu từ nhỏ đã được truyền thụ loại tư tưởng này, đến nỗi mặc kệ là thế lực nào tiến vào Tây Châu, hoặc là bị đồng hóa, hoặc là có thể bị tấn công liên tục.
Cho nên về sau, người đời đều biết đến thủ đoạn của Phật môn, xôn xao bài xích Phật môn.
Đặc biệt là mấy trăm năm trước, trước khi Chu Thánh trở thành Thánh, Tiểu Lôi Âm tự của Phật môn ở Tây Châu, vì để cho Phật môn đi vào Đại Ngụy, càng không ngần ngại mở ra cuộc chiến đạo pháp, dẫn tới thiên hạ đại loạn.
Nếu không phải gặp dịp Chu Thánh chứng đạo thành Thánh, chỉ sợ trận loạn lạc này sẽ lan tràn đến ba đại vương triều của Trung Châu.
Hiện giờ yên tĩnh được mấy trăm năm, coi như là được Chu Thánh áp chế mấy trăm năm, bây giờ đã hoạt động trở lại.
Đổi lại chùa miếu, làm việc giống nhau như đúc, đơn giản là đã từng có chút ngang ngược, bây giờ ôn hòa hơn một chút mà thôi.
Giọng nói của Nữ đế làm cho Tuệ Chính thần tăng không khỏi thở dài.
Ông ta chắp hai tay lại, bái lạy về hướng Nữ đế.
“Nếu tâm ý bệ hạ đã quyết, lão nạp cũng không nói nhiều nữa.”
“Nhưng mà, nếu Đại Ngụy gặp nạn, bệ hạ chỉ cần phái người thông báo cho Thiên Trúc tự, Thiên Trúc tự nhất định sẽ hưởng ứng.”
Tuệ Chính thần tăng mở miệng, ông ta không có tức giận, cũng không có phát cáu, trái lại làm cho người ta có một loại cảm giác trong lòng mang cả thiên hạ.
Nhưng càng như thế, Nữ đế càng hiểu rõ không thể dẫn Phật môn vào.
“Bệ hạ, nếu không có việc gì, vậy lão nạp xin cáo từ trước.”
Tuệ Chính thần tăng biết tâm ý Nữ đế đã quyết, không nói thêm gì nữa.
“Đi thông thả.”
Thái độ của Nữ đế vẫn lạnh lùng như trước.
Tuệ Chính thần tăng thở dài, sau đó đi ra điện Dưỡng Tâm.
Nhìn Tuệ Chính thần tăng rời đi, Nữ đế chờ một lúc, sau đó chậm rãi mở miệng nói.
“Thông báo cho Tiên môn, nghiêm túc trông coi ma quật, chớ để xảy ra sai lầm gì.”
Nữ đế lên tiếng, hạ mệnh lệnh.
Đại điện không có người, nhưng trong bóng tối vẫn luôn có người ở đây.
Tuy rằng Quý Linh biết, Phật môn dù làm như thế nào, cũng không dám quá mức làm càn, chủ động hủy diệt ma quật, nhưng thỏ bị bức bách cũng sẽ cắn người.
Văn cung Đại Ngụy tách khỏi, trong thiên hạ vui vẻ nhất chính là Phật môn, bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào vương triều Đại Ngụy.
Trước mắt thấy Văn Cung đã tách khỏi, tự nhiên muốn thừa cơ mà đi vào, dù sao cũng không có thánh ý áp chế, yêu ma quỷ quái đều sẽ đi ra ngoài, như vậy triều đình tất nhiên cần gia tăng thêm nhân lực.
Phật môn vốn tưởng rằng vương triều Đại Ngụy sẽ tìm bọn họ, lại không ngờ mình chủ động tìm Tiên môn, để Tiên môn trấn áp những yêu ma này.
Một chiêu này, thật sự làm cho Phật môn có chút không dự liệu được.
Cũng chính vì vậy, Phật môn có chút nóng nảy.
Dẫn Tiên môn vào vương triều Đại Ngụy, tất nhiên cũng sẽ phân chia quyền lực trong tay Nữ đế, nhưng Tiên môn chung quy vẫn là Tiên môn, bọn họ không quan tâm đến sức mạnh tín ngưỡng gì, chỉ là muốn truyền đạo tiên pháp.
Mượn lực lượng của vương triều, đến để củng cố Tông môn của bọn họ.
Nhưng Phật môn thì khác, Phật môn muốn quá nhiều thứ, phổ độ bá tánh, thu hoạch công đức vô lượng, đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là tín ngưỡng của bá tánh.
Bọn họ thèm nhỏ dãi Trung Châu hàng ngàn năm rồi, một khi cánh cửa Trung Châu này mở ra, không cần đến trăm năm, lấy thực lực trước mắt của Phật môn, có thể đem đại bộ phận dân chúng Trung Châu độ hóa thành tín đồ của bọn họ.
Loại tốc độ truyền giáo này, thiên hạ cũng chỉ có Phật môn là độc nhất.
Đến lúc đó, xâm chiếm Đông Châu, Nam Châu, Bắc Châu, quả thực không phải quá dễ dàng.
Kể từ đó, thiên hạ đều tin vào Phật, sức mạnh của loại tín ngưỡng này, cũng đủ để Phật môn tạo ra vị Phật Đà tối cao.
Trở thành người kiểm soát thực sự.
Cho nên, biết rõ Tiên môn có dã tâm, nhưng Quý Linh cũng không sợ, dù sao cũng sẽ không tổn hại đến gốc rễ, nhiều nhất là thay đổi cục diện.
Nhưng Phật môn thì khác, bọn họ là hổ sói chân chính, ngồi hưởng mát ăn bát vàng, niệm mấy câu kinh, tụng mấy câu A Di Đà Phật, thì muốn lấy đi thành quả của người khác.
Điều đó có thể không?