Chương 1066: Không Tôn Kính Bán Thánh? Cung Kính Man Tộc? Vậy Thì Giết Nho, Giết Man (2)
So sánh trong ngũ đại châu, Trung Châu nổi tiếng nhất, là trung tâm của thiên hạ.
Sau đó Đông Châu xếp thứ hai và Tây Châu thứ thứ ba, Nam Châu cùng Bắc Châu xếp thứ tư thứ năm.
Đặc biệt là Bắc Châu, tốt xấu lẫn lộn, là nơi yêu ma sinh sôi nảy nở, nhưng cũng có Tiên môn chính đạo ở trong đó, chỉ là số lượng thưa thớt mà thôi, chỉ có điều chỉ ở một chỗ.
Nếu như Bắc Châu bị yêu ma khống chế, nhân sĩ chính đạo đã sớm tụ tập rồi.
Mọi người kinh ngạc, tuy rằng đã sớm đoán trước được, địa vị của vương triều Hạo Nhiên cực kỳ cao, dù sao thiên hạ đều biết tiền thân là Văn Cung Đại Nguỵ.
Nhưng khi bọn họ thành lập đất nước của họ, mọi người mới phát hiện ra rằng Văng cung có lai lịch mạnh như thế nào.
Đế tộc Đông Châu, chín bộ tộc Nam Châu, Phật môn ở Tây Châu, Tiên cung Bắc Châu, toàn bộ đều đến đông đủ.
Quá có thể điện, nói một câu không dễ nghe, cho dù vương triều Đại Ngụy Trung Châu tổ chức đại lễ như vậy, đoán chừng cũng không mời được nhiều nhân vật lớn như này.
Dù sao giữa hai bên đã có khoảng cách, cách nhau một châu, hoàn toàn không cần nể mặt, hai bên không có bất kỳ lợi ích lui tới nào.
Nhưng Vương triều Hạo Nhiên lại có thể khiến cho các thế lực lớn trong thiên hạ tụ tập.
Loại bản lĩnh này rất đáng sợ, nhưng chuyện trước mắt, làm cho thế nhân hiểu được nội tình của Văn cung Đại Nguỵ.
Thánh nhân có giá trị quá lớn.
Từ điểm này có thể thấy được, thánh nhân phi phàm như thế nào, bối cảnh làm cho người ta phải líu lưỡi.
Dựa vào lai lịch thánh nhân, Văn cung Đại Nguỵ mấy trăm năm nay kiếm được bao nhiêu chỗ tốt?
Nếu không phải có thánh nhân, các thế lực lớn trong thiên hạ, vì sao phải nể mặt Văn cung chứ? Thật sự là do nhìn trúng tài năng của bọn họ?
Lúc này, cả tòa thánh thành cực kỳ náo nhiệt, hoa tươi trải đầy trong thành, đèn lồng chiếu rọi, nhà nào nhà nấy đều dán câu đối, có giảng kinh của nho giả, cũng có hát rong ở đầu phố.
Tiếng rao bán của các tiểu thương cũng nhấp nhô cùng nhau.
Trong thành cũng sớm tiếng người huyên náo, theo đại nhân vật dần dần đến, thành Văn Thánh cũng càng ngày càng náo nhiệt.
Đại lễ khai quốc, bắt đầu vào hôm nay vào giờ Sửu, kết thúc vào giờ Thìn.
Bây giờ các nhân vật lớn khắp nơi tụ tập bên ngoài Văn cung, thưởng thức ca múa, biểu hiện phong thái của vương triều Hạo Nhiên.
Cả tòa Cổ thành khắp nơi đều là người đọc sách, Hạo Nhiên chính khí tràn ngập vạn dặm, vô cùng nồng đậm, trong cổ thành có mấy trăm vạn người đọc sách, đều là thất phẩm minh ý.
Kém hơn nữa cũng là bát phẩm, trừ phi là một số mang theo bằng hữu, nếu không, Văn cung cũng sẽ không mời phẩm cấp thấp hơn thất phẩm, dù sao sự kiện lớn như vậy, tất nhiên phải bày ra sự cường đại của vương triều Hạo Nhiên.
Mà trong Văn cung, cũng thỉnh thoảng tràn đầy các loại tiếng cười, có không ít Đại nho rời đi, đến cửa thành tiếp đãi bạn tốt.
Có thể nói, tất cả mọi thứ trông vô cùng tốt đẹp.
Trên bầu trời Văn Cung.
Cũng đã hình thành mây màu vàng nhạt, trông vô cùng tốt lành.
Khi tới Thánh thành, rất nhiều người nhìn thấy đám mây này, đều không khỏi tràn đầy kinh ngạc, bọn họ nhìn ra được, nếu hôm nay Văn cung thật sự kiến quốc thành công.
Quả thật có khả năng ngưng tụ ra quốc vận chi đỉnh.
Dù sao vương triều Hạo Nhiên tụ tập chính là sức mạnh người đọc sách trong thiên hạ, nếu chỉ là người đọc sách của vương triều, rất khó khăn, nhưng sức mạnh của người đọc sách trong thiên hạ, muốn ngưng tụ một tòa quốc vận chi đỉnh.
Khả năng là không nhỏ.
Và vương triều Hạo Nhiên quả thật ngưng tụ quốc vận chi đỉnh, thế cục Trung Châu cũng sẽ ngay lập tức sẽ thay đổi, từ tam đại vương triều biến thành tứ đại vương triều.
Không chỉ có như vậy, vương triều Hạo Nhiên là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt, bọn họ nhìn như không có binh lực, không có dân chúng, nhưng trên thực tế dân chúng trong thiên hạ đều là dân chúng của bọn họ, binh lực của vương triều trong thiên hạ, cũng đều là binh lực của bọn họ.
Thay vì phát triển đất nước, họ kiểm soát đất nước của người khác.
Đây chính là ý định của vương triều Hạo Nhiên.
Nhưng mà đối với các thế lực khác mà nói, đây là một chuyện tốt, bọn họ ước gì Trung Châu càng loạn càng tốt, tốt nhất là toàn bộ đánh nhau, như vậy, không chừng bọn họ mới có thể chia một chén canh.
Đồng thời cũng coi như là hạn chế sự phát triển của Trung Châu.
Dù sao Trung Châu cũng là châu địa giàu có nhất trong năm châu, bất kể là người tập võ hay là người tu tiên, thậm chí là yêu ma tà ma cũng thèm nhỏ dãi Trung Châu.
Vương triều Đại Ngụy cứ hai trăm năm lại có hai vị võ giả, Đột Tà, Sơ Nguyên mỗi nước đều có một vị nhất phẩm, trong Trung Châu đoán chừng còn có một hai vị nhất phẩm ẩn thế.
Mà ở Đông Châu, trong vòng ngàn năm chỉ cần có thể thai nghén ra một vị nhất phẩm võ giả, là có thể khai sáng Đế tộc, chỉ cần trong vòng một ngàn năm tiếp theo, lại thai nghén ra một vị nhất phẩm, vậy thì vẫn là Đế tộc.
Vận khí tốt một chút, Đông Châu một ngàn năm có bốn vị Võ Đế nhân gian, vận khí kém một chút, trong vòng một ngàn năm có thể có một vị hai vị nữa.
Cũng giống như hiện tại, Đông Châu nhất phẩm chỉ có hai vị, xếp hạng một hai ở trong tứ đại đế tộc.
Loại bản lĩnh này căn bản không thể so sánh được, vương triều Đại Ngụy gần như có thể đánh dấu toàn bộ Đông Châu, cũng không phải nói địa phương lớn thì tốt.
Vẫn phải xem sức chiến đấu đứng đầu.
Vào lúc này.
Cũng là lúc thành Văn Thánh một khoảng yên bình.
Đột ngột, trên cửa thành Bắc, một chiếc thuyền rồng chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của thế nhân.
Thuyền rồng vô cùng xa hoa, bay bỗng trên bầu trời, long kỳ của Đại Ngụy cắm ở đầu thuyền, nghênh phong tác vang.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người ở cửa bắc đều nhìn lại, mà nụ cười trên mặt của đám người đọc sách của Vương triều Hạo Nhiên trong nháy mắt cứng ngắc.
Sau đó trong ánh mắt lộ ra vẻ tràn đầy sự khinh thường.
Và đồng thời.
Dưới cửa thành Bắc, một đội thiết kỵ trông hùng hổ hùng hổ mà đến.
Liệt mã hung hãn phi nước đại, mỗi con ngựa hung dữ đều khỏe gấp đôi ngựa tốt bình thường, mặc áo giáp sắt, trông cực kỳ dữ tợn.
(Liệt mã: con ngựa mạnh mẽ.)
So với Hoàng Kim Sư Tử, những liệt mã này có thể không thể so sánh được, nhưng vẫn là vật bất phàm.
Còn những người phía trên những con ngựa hung dữ, đều mặc áo khoác da thú, trông vô cùng cao lớn cường tráng.
Đây là Bắc Man tộc.
Chính là Bắc Man tộc năm đó xâm lược vương triều Đại Ngụy.