Chương 1065: Không Tôn Kính Bán Thánh? Cung Kính Man Tộc? Vậy Thì Giết Nho, Giết Man (1)
Kinh đô Đại Nguỵ.
Bình loạn vương phủ
Khi thuyền rồng bay vút lên, trong nháy mắt đã hóa thành một ngôi sao băng, dần dần biến mất ở giữa chân trời.
Nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu rời đi, Tuệ Chính thần tăng không khỏi thở dài.
Ông ta biết Hứa Thanh Tiêu có khúc mắc rất lớn đối với mình.
Nhưng nói thật, Tuệ Chính thần tăng cũng không cảm thấy mình làm sai, mình vì bá tánh trong thiên hạ, độ hóa Hứa Thanh Tiêu, cũng đâu phải khống chế Hứa Thanh Tiêu, chẳng qua chỉ là muốn Hứa Thanh Tiêu quy y cửa Phật mà thôi.
Thái độ của Hứa Thanh Tiêu, làm cho Tuệ Chính thần tăng có chút bất đắc dĩ, nhưng ông ta biết là những gì cần nói ông ta cũng đã nói hết rồi, nghe hay không là chuyện của Hứa Thanh Tiêu.
Coi như đây là hóa giải ân oán trước đó, không làm cho mọi việc trở nên quá bế tắc.
"Cần phải trở về, sắp xếp tốt một phen, chuyến đi này của Hứa Thanh Tiêu tới vương triều Hạo Nhiên, chỉ sợ nhiều lành ít, thời khắc mấu chốt ra tay tương trợ, cũng coi như là hóa giải ân oán, rồi mời hắn đến Thiên Trúc tự, mạnh mẽ độ hóa."
Tuệ Chính thần tăng nghĩ như thế.
Mà lúc này, thuyền rồng cũng đã biến mất.
Trên thuyền rồng.
Hứa Thanh Tiêu cảm nhận được, Tuệ Chính thần tăng cố ý tới nhắc nhở là có ý gì.
Lão già này chỉ sợ còn muốn độ hóa mình, quả nhiên là làm cho người ta kinh tởm.
Nhưng mà cũng không sao cả, chờ xử lý xong Văn cung rồi nói chuyện Phật môn sau.
Tương lai vẫn còn dài.
Cứ như vậy
Hai ngày liên tiếp.
Trung Châu có vẻ vô cùng náo nhiệt và sôi động.
Đại điển khai quốc của vương triều Hạo Nhiên, đây là quốc gia do người đọc sách thành lập, đối với các thế lực thiên hạ, không tính là chuyện tốt, nhưng cũng không tính là chuyện xấu.
Dù sao Văn Cung tách khỏi Đại Ngụy, cũng coi như là áp chế tình hình bên trong của Đại Ngụy.
Nhưng những người đọc sách này tụ tập cùng một chỗ, mọi người đều biết rõ đám người đọc sách này có ý định gì, muốn thông qua tư tưởng nhà nho để kiểm soát toàn bộ thiên hạ.
Mỗi thế lực đều có suy nghĩ và kế hoạch của riêng mình, có thế lực chỉ trích Nho đạo, nhưng phần lớn thế lực vẫn là khoanh tay đứng nhìn.
Dù sao đây cũng là đại sự của Trung Châu, vương triều Đột Tà, vương triều Sơ Nguyên, còn có vương triều Đại Ngụy cũng không nói gì, tất nhiên cũng không tới phiên bọn họ ra mặt.
Thời gian hai ngày này.
Trong vương triều Hạo Nhiên, tài khí bao phủ tất cả, người đọc sách khắp thiên hạ cùng nhau tụ tập, đại nho khắp nơi cũng nhao nhao được mời tham gia sự kiện.
Văn cung gửi thiệp mời tới các thế lực trong thiên hạ, Đông Châu, Nam Châu, Tây Châu, Bắc Châu, kể cả ba vương triều Trung Châu, cũng xôn xao được mời.
Nhưng đáng chú ý nhất vẫn là Hứa Thanh Tiêu.
Người đời đều biết, mâu thuẫn giữa Hứa Thanh Tiêu và Văn Cung.
Văn cung dám gửi thiệp mời Hứa Thanh Tiêu, nhất định là có mục đích, mà Hứa Thanh Tiêu dám nhận lời mời, lại trở thành chỗ người đời kinh ngạc và tò mò.
Có người phỏng đoán, Hứa Thanh Tiêu dám nhận lời mời, hiển nhiên là có sức mạnh, dường như đang cất giấu lá bài tẩy gì đó.
Nhưng cũng có người cho rằng, Hứa Thanh Tiêu dám nhận lời mời, chỉ là bởi vì, hắn là bán thánh trẻ tuổi nhất từ xưa đến nay.
Người trẻ tuổi kiêu ngạo một chút cũng rất bình thường, hơn nữa bản thân Hứa Thanh Tiêu làm việc vô cùng nóng vội, không sợ trời không sợ đất, Văn cung mời, Hứa Thanh Tiêu đồng ý cũng rất bình thường.
Nhưng mặc kệ là như thế nào, Hứa Thanh Tiêu đã nhận lời mời.
Đại điển khai quốc vương triều Hạo Nhiên, nhất định sẽ là một trận long tranh hổ đấu.
Vũ Xương năm thứ hai.
Ngày 3 tháng 3.
Thành chính của Vương triều Hạo Nhiên.
Thành Văn Thánh.
Bốn cổng thành lớn sớm đã có vẻ vô cùng náo nhiệt, đội ngũ như một hàng dài, sứ giả các nước đưa tới rất nhiều quà tặng chúc mừng.
Từng xe từng xe vàng bạc châu báu, các loại trân phẩm có vẻ rực rỡ đủ loại, so với sinh nhật Nữ đế còn có vẻ có thể diện hơn.
Nếu có nhân vật lớn vào thành, thì rung chuông để reo hồ.
"Cung nghênh Đế tộc Đông Châu, Trần gia vào thành."
Cổng thành đông.
Khi một giọng nói vang lên, vô số ánh mắt nhìn về phía cửa thành đông.
Cổng thành.
Ba trăm thiết kỵ cưỡi yêu thú thống nhất, đứng trên bầu trời ở cửa thành.
Yêu thú dưới háng bọn họ đều rất hung hãn và đáng sợ, là Hoàng Kim Sư Tử, mỗi một con Hoàng Kim Sư Tử đều toát ra hơi thở cực kỳ mạnh mẽ.
Đây là yêu thú ngũ phẩm, chiến lực rất mạnh, cực kỳ quý giá, mỗi một con đều có giá trị không nhỏ, ba trăm con Hoàng Kim Sư Tử cực kỳ phô trương.
Nhưng làm cho người ta chú ý không phải cái này, mà là đối phương đến từ Đông Châu, là Đế tộc.
Ngũ Đại Châu ở Trần giới.
Trung Châu là thiên hạ của vương triều, ba vương triều lớn chiếm cứ Trung Châu, có được tài nguyên tốt nhất.
Đông Châu là thiên hạ của Đế tộc, trong vòng ngàn năm xuất hiện một vị nhất phẩm, mới có thể gọi là Đế tộc, tứ đại Đế tộc nắm trong tay toàn bộ Đông Châu, dùng võ trấn áp hết tất cả, cho nên Phật môn và người đọc sách về cơ bản sẽ không thâm nhập vào Đông Châu.
Hoàn toàn là hai phong cách khác nhau, người đọc sách đến Đông Châu, muốn giảng đạo lý với người khác, thì thường hay bị đánh đến mức tự kỷ, loại chuyện giết Nho giết Phật này, Đông Châu cũng làm rất nhiều lần, toàn là phần tử hiếu chiến.
Cho nên có người nghi ngờ liệu Hứa Thanh Tiêu có huyết mạch người Đông Châu hay không, nếu không, không có đạo lý như vậy.
"Cung nghênh Cổ tộc, Man tộc Nam Châu vào thành."
Lại là một giọng nói vang lên.
Trong nháy mắt, lại một trận ồn ào và huyên náo.
Man tộc này, cũng không phải là Bắc Man, mà là Man tộc phương Nam.
Nam Châu có rất nhiều núi, không có quốc gia nào mà chia thành các bộ tộc và chủng tộc, ngũ đại gia tộc kiểm soát Nam Châu, thần bí nhất là Vu tộc, mạnh nhất là Man tộc.
"Cung nghênh Tây Châu, Tuệ Giác thần tăng, đại sư của Thiên Trúc tự vào thành."
Giọng nói thứ ba vang lên.
Là Thiên Trúc tự phái người tới, Tây Châu là thế giới của Phật Môn, nổi danh nhất chính là Thiên Trúc tự và Tiểu Lôi Âm tự, chẳng qua Tiểu Lôi Âm tự có vẻ có chút suy đồi.
"Cung nghênh Bắc Châu, Cửu Cực tiên cung, Thiên Tán chân nhân vào thành."
Giọng nói thứ tư vang lên.
Là thế lực của Bắc Châu.