Chương 1070: Không Tôn Kính Bán Thánh? Cung Kính Man Tộc? Vậy Thì Giết Nho, Giết Man (6)
Ở cổng thành.
Đội ngũ xếp thành hàng dài, an tĩnh lại, sứ giả đến từ các chư quốc, mở to hai mắt, bọn họ nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc cùng rung động.
Bọn họ từng nghe qua sự tích của Hứa Thanh Tiêu.
Biết Hứa Thanh Tiêu cực kỳ nóng vội và cuồng vọng, hơn nữa làm việc cũng vô cùng hung tàn.
Nhưng bọn họ thật không ngờ, Hứa Thanh Tiêu có thể nóng vội và cuồng vọng đến trình độ này.
Một vị đại nho, nói giết thì giết, ba mươi mốt người đọc sách, cũng nói giết thì giết.
Tuy rằng trước đó Ngô Minh cũng là như vậy, trực tiếp chém giết năm trăm tướng sĩ Man tộc, nhưng vấn đề là Ngô Minh là nhất phẩm, Hứa Thanh Tiêu hắn cũng không phải nhất phẩm.
Còn có một điểm chính là, Ngô Minh giết chính là Bắc Man tộc, Hứa Thanh Tiêu giết chính là người đọc sách.
Nơi này là vương triều Hạo Nhiên.
Giết người đọc sách ở địa bàn người ta, so với chuyện Ngô Minh giết Bắc Man tộc ác liệt hơn gấp mười lần.
Đây quả thực là cưỡi trên mặt người ta.
Hứa Thanh Tiêu thật sự hung mãnh vô song.
Giờ khắc này, tất cả mọi người trong thành đều trầm mặc.
Những người không phải người đọc sáchđều sốc, bọn họ lần đầu tiên tiếp xúc với Hứa Thanh Tiêu, thật sự là không nghĩ tới Hứa Thanh Tiêu lại bá đạo như vậy.
Mà những người đọc sách lại nắm chặt nắm đấm, trong lòng bọn họ tràn ngập hận ý, cũng tràn ngập nghẹn khuất.
Bọn họ nghĩ không ra, vì sao lại không đè nén được Hứa Thanh Tiêu?
Hứa Thanh Tiêu vì sao lại dám kiêu ngạo như vậy?
Ở Văn cung Đại Ngụy là như thế, bây giờ đến vương triều Hạo Nhiên, đây rõ ràng là địa bàn của bọn họ, kết quả vẫn như vậy.
Tức giận.
Nghẹn khuất.
Không cam lòng.
Xen lẫn trong lòng mỗi một người đọc sách của vương triều Hạo Nhiên, bọn họ Hứa Thanh Tiêu hận thấu xương.
Trong mắt bọn họ, Hứa Thanh Tiêu chính là tà ma, muốn giết thì giết, không tôn trọng thánh nhân, bất kính với người đọc sách bọn họ.
"Còn có ai không phục không?"
Giờ khắc này, giọng nói của Hứa Thanh Tiêu vang lên, ánh mắt của hắn rơi vào trên người đám người đọc sách khác.
Từng người từng người ở sau cả người đều phát run, bọn họ nào dám không phục.
"Bái kiến Hứa Thánh."
Ngay lập tức, mọi người hướng Hứa Thanh Tiêu bái lạy một cái thật sâu, bọn họ không có tư cách không phục, cũng không dám không phục.
Nghe được những âm thanh này, Hứa Thanh Tiêu lại vô cùng lạnh nhạt.
Hắn đứng chắp tay, đi về hướng Thành Văn Thánh, thần sắc bình tĩnh, nhưng đi đường, lại không hiểu sao làm cho người ta có cảm giác rất khí phách, cũng rất cuồng vọng.
Ngẫm lại cũng đúng, ở địa phương của người ta, hoành hành bá đạo, nói giết ai thì giết người đó.
Sao mà không làm cho mọi người có một cảm giác khí phách chứ?
Trong khi đó.
Vương triều Hạo Nhiên.
Trong Văn cung.
Tất cả Đạinho, thiên địa đại nho, nhao nhao nhìn một màn này, người của mình chết nhiều như vậy, bọn họ làm sao không giận? Làm sao không hận?
Phải biết rằng, đây là sân nhà của bọn họ.
Nơi này không phải vương triều Đại Ngụy, nơi này là vương triều Hạo Nhiên.
Mở tiệc mời Hứa Thanh Tiêu tới đây, chính là muốn chán ghét Hứa Thanh Tiêu, muốn làm cho Hứa Thanh Tiêu tức chết, muốn làm cho hắn phải mất mặt.
Lại không nghĩ tới chính là, Hứa Thanh Tiêu vẫn bá đạo như trước, vẫn kiêu ngạo như trước, vẫn cuồng vọng như trước, ba mươi hai người đọc sách, trong đó có một vị Đại nho, còn có một vị Đại nho nếu không nói gì, thì sẽ không chết.
Ba mươi hai người đọc sách này, huyết nhiễm thành cửa.
Hôm nay là đêm trước đại điển khai quốc, đây quả thực là trần trụi đánh vào mặt, một cái tát đánh mặt bọn họ đỏ bừng.
Một cái tát vào mặt họ đến nghiến răng nghiến lợi.
"Hứa Thanh Tiêu, ngươi thật đáng chết."
Có đại nho nắm chặt nắm tay, phát ra tiếng gầm giận dữ trầm thấp.
Ông ta tức giận đến nỗi cả người run rẩy.
"Nơi này là Vương triều Hạo Nhiên, Hứa Thanh Tiêu còn dám như thế, người này tu luyện dị thuật đã hoàn toàn nhập ma, hắn đã mất đi lý trí, dám giết người đọc sách ta ở vương triều Hạo Nhiên, hắn vẫn là người sao?"
"Lữ Thánh, Hứa Thanh Tiêu như vậy, chẳng lẽ chúng ta ngồi yên mặc kệ sao?"
"Ngày mai chính là đại điển khai quốc, hôm nay là đêm trước đại điển khai quốc, hành vi của Hứa Thanh Tiêu như vậy, quả thực là giẫm lên đầu chúng ta, ta không phục, ta không phục."
"Lữ Thánh, hành vi như vậy, chẳng lẽ chúng ta còn muốn chờ sao? Không bằng hôm nay, để cho Hứa Thanh Tiêu biết được sự lợi hại của Văn cung ta, để cho hắn phải trả giá đắt.”
Từng giọng nói vang lên.
Những Đại nho này đưa ra chất vấn, cũng cực kỳ phẫn nộ, hy vọng Lữ Thánh hãy ra tay ngay bây giờ, để cho Hứa Thanh Tiêu chết ở chỗ này, để cho Hứa Thanh Tiêu ở trước mặt người trong thiên hạ, phải trả cái giá thảm thiết.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Lữ Thánh vang lên.
"Ngày mai đại điển khai quốc, hết tất ân oán, toàn bộ thanh lý."
Đây là lời nói của Lữ Thánh, cũng là thái độ của Lữ Thánh.
Ông ta không muốn ra tay vào lúc này, bởi vì không cần thiết, ngày mai đại điển khai quốc, trước mặt thiên hạ, để cho Hứa Thanh Tiêu phải trả cái giá đắt, đây mới là chuyện ông ta muốn làm.
Văn Cung hiện tại muốn làm nhất, không phải là giết Hứa Thanh Tiêu.
Mà là ngưng tụ quốc vận chi đỉnh, Hứa Thanh Tiêu chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi, một con kiến làm cho người ta phiền lòng.
Tất cả ân ân oán oán, ngày mai đều sẽ có kết thúc.
Lời này vừa nói, lập tức, Đại nho trong Văn cung thoáng trầm mặc, sau đó lại tiếp tục mở miệng.
"Đúng vậy, ngày mai đại điển khai quốc, tất cả ân oán, toàn bộ chấm dứt thanh lý."
"Đúng, cách còn khoảng nửa ngày, đến lúc đó chờ ta ngồi xem, xem Hứa Thanh Tiêu hắn còn dám kiêu ngạo hay không."
"Kiêu ngạo? Hãy để hắn tiếp tục kiêu ngạo! Ta trái lại muốn nhìn xem, Hứa Thanh Tiêu này còn có thể kiêu ngạo được bao lâu, ngày mai là đại điển khai quốc, để cho hắn biết, cái gì gọi là thống khổ.”
"Hiện tại để cho hắn tiếp tục kiêu ngạo, chờ ngày mai hắn sẽ biết, cái gì là thống khổ."
"Hôm nay hắn còn dám giết người đọc sách của chúng ta, ngày mai Chu Thánh hồi sinh, sẽ triệt để tru sát hắn."
"Hứa Thanh Tiêu, ngươi quá ngông cuồng, lúc này đây ngươi phải chết không thể nghi ngờ, ai tới cũng vô dụng, cho dù là sư phụ ngươi tới, ngươi cũng phải chết ở chỗ này."
Từng giọng nói vang lên.
Mọi người bây giờ chỉ có ký thác, chính là vào đại điển khai quốc vào ngày mai.
Mời Chu Thánh hồi sinh.
Bọn họ cũng không tin, Hứa Thanh Tiêu còn có thể tránh được kiếp nạn này?