Chương 1072: Chu Thánh Nóng Nảy, Đại Nghĩa Diệt Thân, Tiêu Diệt Người Đọc Sách Trong Thiên Hạ, Thánh Uy Ngất Trời (1)
“Lộ huynh quá lời rồi, ngũ đại đế tộc nào có nói đến xếp hạng.”
Trần Vũ mở miệng, hắn không cho là đúng, sau đó liền bắt chuyện với Hứa Thanh Tiêu.
“Hứa thánh, sự tích của ngươi ta đã từng nghe nói, có dũng có mưu, chiến đấu vì thiên hạ bách tính. Dù chưa từng gặp qua, nhưng mọi hành động của Hứa thánh đã truyền khắp Đông Châu. Trần mỗ ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
“Trên thế giới này, cũng chỉ có Hứa thánh dám làm như thế, thật đúng là sảng khoái vô cùng. Bội phục, bội phục.”
Trần Vũ mở miệng, hắn quả thật có hảo cảm với Hứa Thanh Tiêu. Tính cánh Đông Châu bộc trực thẳng thắn, hơn nữa lấy võ làm đầu, Hứa Thanh Tiêu không chỉ là Bán thánh tam phẩm, hơn nữa còn là Võ Thánh tam phẩm.
Trình độ thực lực cao hơn hắn một phẩm cấp, luyện cả văn võ, tất nhiên đã làm cho Đông Châu đế tộc lòng sinh kính trọng.
Có thể thấy Trần Vũ không chỉ có hảo cảm với mình, hơn nữa trong ánh mắt tràn ngập kính nể.
Hứa Thanh Tiêu đối nhân xử thế rất tốt, người khác tôn trọng mình ba thước, chính mình cũng sẽ kính ba trượng.
“Trần huynh thật sự quá lời rồi. Nào! Ngu đệ kính Trần huynh một ly.”
Hứa Thanh Tiêu rót rượu ngon ra và nói với Trần Vũ như vậy.
Thấy Hứa Thanh Tiêu như thế, Trần Vũ đột nhiên có chút được sủng mà sợ. Đối phương là Vương gia Đại Ngụy, lại là tân thánh của Đại Ngụy, còn là võ giả tam phẩm. Bất luận là kiểu nào cũng đều không kém hơn so với hắn.
Cho dù ông nội hắn là võ giả nhất phẩm, nhưng sư phụ của Hứa Thanh Tiêu cũng là nhất phẩm!
Nhưng không ngờ rằng, Hứa Thanh Tiêu lại khách sáo như thế. Trong nhất thời, Trần Vũ vội vàng bưng chén rượu lên đáp lại Hứa Thanh Tiêu.
“Hứa huynh thật là dịu dàng như ngọc, điểm này ở bên ngoài truyền sai rồi. Cũng may ngu huynh không tin vào người khác, nếu không thật sự đã bỏ lỡ một Hứa huynh anh tuấn kiệt xuất.”
Trần Vũ cười nói, có vẻ hơi kích động.
“Huynh quá lời rồi.”
Hứa Thanh Tiêu mời Trần Vũ ngồi xuống.
Cũng chính vào lúc này, nhìn thấy Trần Vũ như thế, cũng có một vài người đứng dậy lại đây.
“Đông Châu đế tộc - Vương Phi, ra mắt Hứa thánh.”
Lại là thế tử của đế tộc, Đông Châu đế tộc xếp hạng hai, trong tộc cũng có võ giả nhất phẩm.
Hắn chủ động đi tới, cũng bày tỏ thiện chí với Hứa Thanh Tiêu giống như Trần Vũ, muốn kết giao với Hứa Thanh Tiêu.
“Vương huynh mời ngồi.”
Hứa Thanh Tiêu vẫn vô cùng lễ độ.
Thậm chí Man tộc nam châu cũng có người đi tới.
“Nam châu Man tộc - Chiến Long, ra mắt Hứa thánh.”
“Hứa thánh, ta tuy là Man tộc, nhưng không giống như Bắc Man tộc. Tộc chúng ta yêu thích hoà bình, không ưa chinh chiến, hơn nữa Bắc Man tộc chỉ là thoạt nhìn giống chúng ta, tự xưng Man tộc, nhưng Nam Man chúng ta hoàn toàn tách biệt với bọn chúng.”
“Có điều, nếu như lòng Hứa thánh có khúc mắc, thì cứ coi như là ta quấy rầy vậy.”
Tộc trưởng trẻ của Nam Man đi tới, hắn rất thẳng thắn cho Hứa Thanh Tiêu biết Bắc Man và Nam Man khác nhau, phân rõ rạch ròi.
Hứa Thanh Tiêu vẫn biết chuyện giữa Bắc Man và Nam Man. Nam Man ở nam châu, bảo vệ tất cả bộ lạc. Nghe đồn trong Nam Man trời sinh sức lớn vô cùng, là bởi vì có Vu tộc trợ giúp.
Mà Bắc Man cũng tự xưng là Man tộc, nhưng lai lịch không rõ, hơn nữa Nam Man cực kỳ xem thường Bắc Man, tính cách hai bên hoàn toàn không giống nhau.
Nam Man là vì bảo hộ bộ lạc mới chinh chiến, mà tộc Bắc Man trời sinh ham giết chóc, làm ô uế danh dự của Man tộc. Cho nên Nam Man ghét cay ghét đắng Bắc Man.
Lời hắn nói đều là sự thật.
Hứa Thanh Tiêu cũng lập tức đứng dậy nói.
“Thế nhân đều biết người Nam Man làm người trượng nghĩa, Hứa mỗ sớm đã nghe nói. Chiến Long huynh, mời ngồi.”
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy hành lễ, mà Chiến Long cũng có chút kinh ngạc. Chung quy hắn cũng lo lắng Hứa Thanh Tiêu sẽ bởi vì chuyện của Bắc Man mà sinh ra ác cảm với mình.
Nhưng không ngờ rằng, Hứa Thanh Tiêu phân rõ phải trái, ngược lại đã giành được hảo cảm của Chiến Long, cũng giành được hảo cảm của không ít người.
Rất nhanh, càng ngày càng nhiều người lại đây, bọn họ chủ động tới kết thân với Hứa Thanh Tiêu.
Chuyện này rất bình thường, dù sao địa vị của Hứa Thanh Tiêu có thể nói là đã vượt qua những người cùng lứa tuổi rất nhiều.
Vương gia của vương triều Đại Ngụy, thế tập võng thế*.
(*Trường hợp chính phủ cho phép con cháu khi thừa tập được giữ nguyên tước vị của cha ông mình đã được ban, không thay đổi qua các đời, đó gọi là "Thế tập võng thế" và điều này chỉ thường áp dụng cho những nhà có quân công hiển hách.)
Người giám quốc của Vương triều Đại Ngụy, dưới một người, trên vạn người.
Bán thánh của Vương triều Đại Ngụy, Bán thánh hai mươi tuổi.
Tam phẩm của Vương triều Đại Ngụy, Võ Thánh hai mươi tuổi.
Sư phụ là võ giả nhất phẩm của Đại Ngụy.
Những vầng sáng này, chỉ cần lấy ra bất kỳ cái nào cho người ta nhìn cũng đều vô cùng loá mắt.
Toàn bộ hội tụ trên cùng một người, sao lại không khiến người ta chấn động? Sao lại không khiến người ta chủ động đi qua kết thân?
Xung quanh Hứa Thanh Tiêu tụ tập không ít thế lực tuấn kiệt đến từ các nơi. Bọn họ đều có thiện cảm bẩm sinh với Hứa Thanh Tiêu.
Người trẻ tuổi vốn dĩ làm việc liền rất bốc đồng. Mọi chuyện Hứa Thanh Tiêu làm, có lẽ ở trong mắt trưởng bối có hơi cực đoan và bốc đồng.
Nhưng ở trong mắt bọn họ, đây là thiên kiêu, đây là anh hùng trong mộng tưởng của bọn họ.
Thời niên thiếu không khinh cuồng, về già lấy gì để kể?
Rất nhiều tuấn kiệt đều tụ tập ở xung quanh Hứa Thanh Tiêu, điều này khiến cho người đọc sách của Văn Cung rất không vui.
“Hứa thánh, vị trí của ngài ở chỗ này, đây là chỗ ngồi của người khác, mong rằng Hứa thánh tuân thủ quy củ.”
“Đây là lời của Thánh nhân.”
Có người không nhịn nổi liền mở miệng.
Vị trí bọn hắn sắp xếp cho Hứa Thanh Tiêu chính là muốn để Hứa Thanh Tiêu bị cô lập, nhưng lại không ngờ rằng nhiều người tụ tập lại đây như vậy, thoáng cái Hứa Thanh Tiêu đã kết giao được với bao nhiêu người?