Chương 1073: Chu Thánh Nóng Nảy, Đại Nghĩa Diệt Thân, Tiêu Diệt Người Đọc Sách Trong Thiên Hạ, Thánh Uy Ngất Trời (2)
Mặc kệ những người này là thật sự bằng lòng kết thân với Hứa Thanh Tiêu, hay là chỉ muốn gia tăng độ nhận diện thì đối Văn Cung mà nói đều không phải là chuyện tốt.
Nhưng vừa nói xong, còn không đợi Hứa Thanh Tiêu mở miệng, những vị bằng hữu vừa mới quen biết không nhịn được lên tiếng.
“Liên quan quái gì đến ngươi? Hứa huynh của ta muốn ngồi nơi nào thì ngồi nơi đó. Văn Cung các ngươi sao lại lắm mồm như vậy?”
Chiến Long lên tiếng đầu tiên. Hắn là Man tộc, làm người trượng nghĩa, đặc biệt là đối với bằng hữu. Tuy hắn vừa mới quen Hứa Thanh Tiêu, nhưng Chiến Long lại rất có thiện cảm với Hứa Thanh Tiêu.
Nói quan hệ cực kỳ tốt thì có chút dối trá, nhưng ít ra cũng xem như là bằng hữu, dĩ nhiên Chiến Long không nhịn được mở miệng.
“Chỗ ngồi còn phải phân chia? Hứa huynh của ta muốn ngồi ở đây thì ngồi đây. Văn Cung các ngươi có phải hay rảnh quá kiếm chuyện hay không?”
“Còn ngươi là thằng quái nào? Ngay cả Đại nho cũng không phải, ngươi có tư cách gì kêu gào? Đường đường Bán thánh tại đây, ngươi còn có tư cách quản Bán thánh? Ngươi muốn chết sao?”
Vương Phi cũng lên tiếng theo. Hắn là người Đông Châu, tính tình nóng nảy nên liền nói như thế.
“Chúng ta đàm luận chuyện của chúng ta, các ngươi làm chuyện nên làm của các ngươi, nước sông không phạm nước giếng, cứ lào xà lào xào ở đây làm gì? Nếu khó chịu thì bây giờ cứ nói, chúng ta sẽ lập tức đứng dậy rời đi.”
Trần Vũ cũng mở miệng, giọng điệu tràn ngập không vui.
“Ồn ào.”
“Không có việc gì làm thì cút, ở chỗ này ồn ào nhốn nháo, khiến người khác phiền lòng.”
“Làm ầm nữa thì chúng ta về. Ngược lại muốn xem xem các ngươi có còn mặt mũi tiếp tục cử hành lễ mừng khai quốc hay không.”
“Chả trách Hứa huynh tàn sát những người đọc sách các ngươi, giết hay lắm.”
Mấy chục người nhao nhao mở miệng, mọi người thật vất vả mới đi qua làm quen với Hứa Thanh Tiêu. Mặc kệ hôm nay như thế nào, dù sao sau này nếu như có cơ hội đi Vương triều Đại Ngụy, có tầng quan hệ này cũng coi như là có chút tác dụng.
Nhưng không nghĩ tới người Văn Cung lại chạy tới quở trách, dông dài, còn muốn quản đến trên người bọn họ.
Sao không khiến cho bọn họ phẫn nộ được?
Hành vi đó đã làm cho người đọc sách Văn Cung biến sắc, bọn hắn chỉ mới nhắc nhở một câu, nhưng không nghĩ rằng rước lấy phẫn nộ của nhiều người như vậy.
“Chư vị bớt giận, việc này là chúng ta suy xét không chu toàn. Còn không mau mau tạ lỗi với chư vị.”
Có Đại nho ra mặt, vội vàng bảo người bên mình tạ lỗi.
Đám người này đều là thất phu, kẻ nào cũng không có đầu óc. Đám người này tụ tập một chỗ ai mà ngăn được? Nhất định phải xin lỗi.
“Là chúng ta lỗ mãng, mong rằng chư vị chớ nên tức giận.”
Trong nhất thời, đám người đọc sách nhóm ào ào mở miệng, sắc mặt trắng bệch, đồng thời cũng rất mất mặt.
Mọi người không để ý đến những người đọc sách này. Ở trong mắt bọn họ, những con người này giống như những con kiến.
Lãng phí mấy lời, chi bằng tán gẫu với Hứa Thanh Tiêu mấy câu.
Mà thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Càng ngày càng nhiều người xuất hiện, chung quanh tụ tập ba bốn mươi người, tất cả đều là hậu duệ của các thế lực lớn.
Mọi người vẫn luôn tán gẫu, không ít tiếng nói cười rộn ràng, chuyện đàm luận cũng đủ thể loại, bàn về kinh nghiệm võ đạo cũng có, tin lạ trên thiên hạ cũng có, và còn có một vài tin mật nửa thật nửa giả.
Nói tóm lại, nơi này tiếng nói cười rộn ràng, cũng càng ngày càng nhiều người bị thu hút đi qua muốn kết bạn với Hứa Thanh Tiêu một phen.
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ, đa phần đều chỉ là muốn tăng độ nhận diện.
Nhưng không sao, Hứa Thanh Tiêu phát huy năng lực xã giao của mình, trong dăm ba câu đã làm mọi người như tắm mình trong gió xuân.
Những người này toàn là con cháu của các thế lực lớn. Mặc dù là muốn tăng độ nhận diện, nhưng sau này khi cần sự giúp đỡ, quan hệ của mọi người sẽ càng ngày càng gần.
Điểm này Hứa Thanh Tiêu biết.
Vậy cũng coi như là giúp Đại Ngụy mở rộng vòng đồng minh một chút.
Nhưng có mấy người rất không tồi, Lộ Tử Anh, Trần Vũ, Vương Phi, Chiến Long, còn có Cửu Cực Tiên Cung của bắc châu - Từ Trường Bạch, hắn là người đến sau.
Mấy người này rất được, Hứa Thanh Tiêu đã trở thành Bán thánh, hắn cảm nhận được những người này là thật tình muốn kết bạn cùng mình, dám vì mình mà đắc tội Văn Cung. Chỉ một điểm này mà đã có rất nhiều người không làm được.
Đinh đinh đinh.
Theo tiếng chuông vang lên, màn đêm đã buông xuống, Văn Cung an bài ca vũ biểu diễn, hiện trường tức khắc an tĩnh lại.
Này lại là mánh khoé nhỏ của Văn Cung. Bọn hắn cực khổ mời các thế lực lớn khắp nơi trên thiên hạ đến tụ tập, đương nhiên không muốn nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu mượn cơ hội này kết thân với mọi người.
Cho nên trước tiên sắp xếp cho ca vũ biểu diễn, để mọi người an tĩnh một chút.
Chỉ tiếc, đối mặt với thủ đoạn như vậy, nhóm người này căn bản là mặc kệ, tiếp tục uống rượu tâm tình.
Càng nói càng hăng, Hứa Thanh Tiêu phát huy năng lực xã giao một cách hoàn mỹ, nói ít nghe nhiều, nghe tương đối rồi khen vài câu, sau đó lại nói đúng trọng tâm mấy câu, minh xác lập trường là được.
Đều là hai mươi mấy tuổi, thậm chí có mấy người còn lớn hơn Hứa Thanh Tiêu bốn năm tuổi, nhưng trên năng lực xã giao, hết thảy đều không bì được Hứa Thanh Tiêu.
Trong nhất thời, mọi người đã sinh ra một loại cảm giác ‘trách chúng ta gặp nhau quá muộn màng’ với Hứa Thanh Tiêu, hảo cảm với Hứa Thanh Tiêu càng ngàu càng tăng cao.
Đến cuối cùng, cách giờ Tý còn kém mười lăm phút nữa.
Tiếng chuông lại lần nữa vang lên.
“Chư vị an tĩnh.”
“Vương triều Hạo Nhiên, lễ khai quốc sắp bắt đầu.”
“Thỉnh chư vị giữ yên tĩnh, trở về chỗ ngồi, chờ đợi buổi lễ long trọng bắt đầu.”
Cuối cùng, trong Văn Cung truyền đến một giọng nói cực kỳ hào hùng, đây là giọng nói của Bán thánh.
Tuyên cáo đại điển khai quốc sắp bắt đầu.
Trong nhất, mọi người nghiêm túc hẳn lên, có không ít người càng tràn ngập chờ mong.
Ai cũng biết, lễ khai quốc hôm nay có Hứa Thanh Tiêu ở, tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy.