Chương 1075: Chu Thánh Nóng Nảy, Đại Nghĩa Diệt Thân, Tiêu Diệt Người Đọc Sách Trong Thiên Hạ, Thánh Uy Ngất Trời (4)
“Sao lại thế này?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Vì sao đột nhiên lại như thế?”
Mọi người tò mò, nhưng căng thẳng nhất vẫn là người đọc sách Văn Cung. Trước mắt không dễ mới nhìn thấy được hy vọng, nhưng không ngờ rằng lại xảy ra loại chuyện này.
Nếu như xảy ra sai lầm gì ngay thời khắc mấu chốt, vậy thì phiền toán rồi.
Vào lúc này.
Phong vân biến hóa, toàn bộ thành Văn Thánh bắt đầu hỗn loạn, một luồng uy áp khó hiểu xuất hiện. Tất cả mọi người đều nhíu mày, ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là, ngay khoảnh khắc này, một bóng người xuất hiện ở trên bầu trời.
Bóng người này có hơi giống Chu thánh.
“Là Chu thánh.”
“Chu thánh hiển linh.”
“Đúng là Chu thánh, là Chu thánh đó.”
“Chu thánh hiển linh.”
Có người la lớn chỉ vào bóng người phía trên vòm trời, trên mặt lộ rõ vẻ kích động.
Những người đọc sách thì lập tức quỳ trên mặt đất quỳ bái Chu thánh. Cả người bọn hắn kích động đến phát run.
Trong nhất thời, người đọc sách trên toàn bộ Văn Cung đều đứng dậy quỳ lạy về hướng Chu thánh. Ngay cả là một vài khách nhân được mời, sau khi nhìn thấy hư ảnh của Chu thánh cũng không khỏi lộ ra vẻ chấn động, sau đó liền hành lễ theo.
Đây là Thánh nhân.
Bọn họ không thể không bái.
Nhưng chỉ mình Hứa Thanh Tiêu lẳng lặng ngồi yên, bởi vì trong nháy mắt Hứa Thanh Tiêu đã phát hiện, đây không phải Chu thánh.
Hắn đã từng gặp Chu thánh, biết khí tức của Chu thánh mạnh như thế nào.
Đây hiển nhiên không phải là Chu thánh mà chỉ là thủ đoạn của Văn Cung mà thôi.
Thủ đoạn rất thấp kém, nhưng xuất hiện chính ngay lúc này lại vừa hay.
Hư ảnh Chu thánh xuất hiện ở phía trên Văn Cung.
Cho dù là Bán thánh cũng tự mình quỳ xuống lạy chầu, trông có vẻ vô cùng long trọng.
Nhưng cũng chính vào lúc này, hư ảnh của Chu thánh chậm rãi nâng tay lên, trong phút chốc âm thanh quỷ khóc sói gào vang lên.
Là tiếng khóc la.
Giữa vòm trời, tầng mây cuồn cuộn diễn ra đủ loại dị tượng. Tiếng khóc không ngừng, là cảnh tượng chiến tranh, các bá tính bị tàn sát, tướng sĩ bị giết hại, máu chảy thành sông, thi hài chồng chất như núi.
Thảm trạng nhân gian.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi trả lại mạng cho ta?”
Giờ này khắc này, một giọng nói cực kỳ quen thuộc vang lên, là âm thanh của Bồng nho. Hư ảnh của hắn xuất hiện trên bầu trời, hung ác vô cùng, cả người dày đặc oán khí, đang gầm lên giận dữ với Hứa Thanh Tiêu.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi giết ta, Chu thánh và người đọc sách, thiên lí bất dung.”
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi sát hàng đồ thành, hà hiếp người đọc sách, làm bại hoại triều cương. Hôm nay muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu.”
Giọng nói vang lên từng hồi, đều là người chết ở trong tay Hứa Thanh Tiêu, thậm chí oan hồn của Hoài Bình quận vương cũng xuất hiện.
Bọn chúng chỉ trích chửi rủa Hứa Thanh Tiêu đủ kiểu.
Hơn nữa hết thảy đều là thủ đoạn của Văn Cung. Người chết như đèn tắt, mặc dù có là oan hồn thì cũng không thể tồn tại thời gian dài như vậy, sớm đã tiêu tan rồi.
Lúc này, trong Văn Cung.
Giọng của Lữ thánh vang lên.
“Vương triều thành lập, Chu thánh hiển linh.”
“Chu thánh cảm ứng được bất công trong thiên địa, cảm ứng được khuất nhục của Văn Cung. Chu thánh đã hồi sinh những oan hồn đó, đây là muốn bảo chúng ta trừng trị đầu sỏ gây tội.”
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi biết tội chưa?”
Giọng nói Lữ thánh vang lên.
Cuối cùng, Văn Cung không nhịn được nữa, ở thời điểm mấu chốt, bọn hắn không dằn lòng nổi mà lựa chọn ra tay.
Muốn nhân cơ hội này trừng phạt Hứa Thanh Tiêu.
“Bổn thánh có tội gì?”
Ngay sau đó.
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, bình tĩnh nhưng lại đầy chắc chắn.
“Tội gì?”
“Vậy bổn thánh hôm nay sẽ nói một chút, rốt cuộc ngươi đã phạm phải tội gì.”
“Với phủ Nam Dự, ngươi bất kính với Đại nho, làm thơ nhục mạ Đại nho, đây là tội không tôn trọng trưởng bối, không coi ai ra gì.”
“Với Vương triều Đại Ngụy, ngươi ẩu đả với quan viên Hình Bộ, đây là tội coi rẻ triều đình, cuồng vọng tự đại.”
“Với Văn Cung, ngươi đã giết hai vị đại Nho Nghiêm Lỗi và Tôn Tĩnh An, đây là tội lòng dạ tiểu nhân, tàn nhẫn độc ác.”
“Với các nước, ngươi tàn sát dân trong thành, đây là tội thiên lí bất dung, hung tàn vô nhân tính.”
“Ngươi bức bách Văn Cung Chu thánh thoát ly khỏi Đại Ngụy, trong mắt không chứa chấp nổi trung thần chúng ta, Nho sinh chúng ta, đây là tội gian trá.”
“Ngươi đóng đinh bán thánh của tộc Chu thánh chúng ta ở trên tường Văn Cung, tra tấn Hồng thánh, đây là tội lớn ngập trời.”
“Ngươi không tôn kính trưởng bối, bất kính Thánh nhân, đề xướng Tâm học*, hoành hành ngang ngược. Chừng này tội lỗi, đếm được hết không?”
(*Trường phái duy tâm tân Nho giáo (từ thời Tống đến giữa thời nhà Thanh, khoảng 1000-1750)
“Ngươi còn tàn sát Á thánh của dòng dõi Chu thánh, lão phu hỏi ngươi, ngươi có tội hay không?”
“Nhưng tội danh chân chính, là ngươi tu luyện dị thuật, đây mới là tội lớn chân chính. Toàn bộ toàn bộ đều bởi vì ngươi tu luyện dị thuật, sinh ra tâm ma, làm hại nhân gian, hại muôn dân trăm họ khổ cực khôn cùng, đây là đại tội.”
“Nho sinh Văn Cung chúng ta cho dù hy sinh nhiều hơn nữa cũng không ngại, nhưng ngươi gây hoạ cho bách tính thiên hạ, chúng ta không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Hôm nay Chu thánh hiển linh, vì Hứa Thanh Tiêu ngươi mà giận dữ, ngươi còn không biết sai?”
Lữ thánh rống to, liệt kê từng cái từng cái tội danh của Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng mà tại bàn tiệc.
Vẻ mặt Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh, nhìn Văn Cung nói với giọng điệu vô cùng bình đạm.
“Nếu đã như thế, vậy thì thỉnh Chu thánh sống lại chém ta là được, nói nhảm nhiều thế làm gì?”
Hứa Thanh Tiêu rất bình thản, điệu bộ nghiễm nhiên nhận định rằng Văn Cung không thể hồi sinh được Chu thánh.
Lời này vừa thốt ra đã khiến cho trên dưới Văn Cung phẫn nộ.
Vốn tưởng rằng Hứa Thanh Tiêu sẽ giải tích đủ kiểu, nhưng điều không ngờ chính là Hứa Thanh Tiêu chẳng thèm giải thích, còn nói thẳng với Văn Cung là hồi sinh Chu thánh đi. Đúng là lợn chết không sợ nước sôi.
“Hứa Thanh Tiêu.”
“Chớ trách bổn thánh không cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi hiện tại nhận sai với người đọc sách thiên hạ, thừa nhận chính mình phạm sai lầm, tự phế Nho vị, tự phế cảnh giới võ đạo, rồi khấu đầu lạy tạ sám tội, Văn Cung sẽ xử ngươi hai mươi năm.”
“Chuyện này có thể tha thứ cho ngươi, biết sai mà sửa mới là tốt nhất. Nếu như hồi sinh Chu thánh, ngươi không có bất cứ cơ hội sống nào nữa đâu.”