Chương 1080: Chu Thánh Nóng Nảy, Đại Nghĩa Diệt Thân, Tiêu Diệt Người Đọc Sách Trong Thiên Hạ, Thánh Uy Ngất Trời (9)
Giả sử, bọn hắn chỉ là ghen ghét tài hoa của Hứa Thanh Tiêu, Chu thánh cũng có thể hiểu.
Từ xưa văn nhân khinh nhau, con người vốn dĩ có lòng đố kỵ, điều này cũng rất bình thường, có thể dần dần điều chỉnh.
Nhưng điều làm cho ông kinh ngạc và chấn động, làm cho ông tức đến cả người run rẩy chính là nguyên nhân đối phương ghen ghét Hứa Thanh Tiêu. Không phải bởi vì tài hoa của Hứa Thanh Tiêu, mà là bởi vì Hứa Thanh Tiêu tự do tự tại.
Bọn hắn không cam lòng nhìn Hứa Thanh Tiêu trở thành một người đọc sách đường đường chính chính, hy vọng Hứa Thanh Tiêu cũng trở thành chó giống như bọn hắn, ở trong Văn Cung, đi lấy lòng đám Đại nho đó.
Những kẻ đó còn là người đọc sách sao?
Những kẻ đó còn có ý chí quân tử sao?
Trong phút chốc.
Trời đất chấn động, mây đen khủng bố che kín trời, sấm sét ầm ầm trông có vẻ cực kỳ đáng sợ.
Đây là sức mạnh của Thánh nhân, có thể điều khiển sức mạnh thiên địa bằng lời nói.
“Nói cho bổn thánh, những chuyện này là thế nào?”
Chu thánh gầm lên giận dữ. Ông nhìn Lữ Tử, giọng nói tràn ngập lạnh lùng.
Giờ khắc này, cả người Lữ Tử run rẩy, hắn cũng không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy. Điều này hoàn toàn khác với những gì mình tưởng tượng!
Nhưng đối mặt với chất vấn của Thánh nhân, bản mặt dày của Lữ Tử tràn đầy sợ hãi. Hắn quỳ trên mặt đất, dập đầu lia lịa với Chu thánh, nói:
“Xin Thánh nhân bớt giận, là học trò quản giáo không nghiêm khiến cho trong Văn Cung xuất hiện một vài nếp sống bất lương.”
“Nhưng hết đều là do Hứa Thanh Tiêu làm hại. Lúc hắn còn cảnh giới Minh Ý đã quát mắng Đại nho, lại còn giết nho trảm thánh.”
“Thánh nhân, người hãy xem xem trong Văn Cung còn có một vị Bán thánh bị đóng đinh ở trên tường thành. Đây chính là kiệt tác của Hứa Thanh Tiêu.”
“Hứa Thanh Tiêu làm bại hoại lễ nghi, đạp lên lời của Thánh nhân mà người đã dạy cho chúng con ở dưới chân, cho nên những người đọc sách này mới bắt đầu học theo.”
“Xin Thánh nhân minh giám.”
Đã tới tình cảnh này mà Lữ Tử còn đang đổ tội, tiềm thức hắn cho rằng Chu thánh chỉ là có hơi tức giận mà thôi. Dù sao chuyện như thế, ai nhìn cũng sẽ tức giận.
Bốp!
Trong nháy mắt.
Khi Lữ Tử vừa mới dứt lời, cái tát của Chu thánh đã rơi trên mặt hắn.
Lữ Tử bị đánh bay ra xa hàng trăm mét.
Đây là sức mạnh của chính thân thể Chu thánh, không hề mượn chút sức mạnh thiên địa nào.
“Minh con mẹ nhà ngươi.”
“Lão phu chịu đựng ngươi đã nửa ngày, cho ngươi nhiều cơ hội như vậy, ngươi còn không nói thật?”
“Hứa Thanh Tiêu vì sao giết Nho, trong lòng ngươi không rõ sao?”
Chu thánh tức đến mức chưởi tục.
Ông đã cho Lữ Tử cơ hội, chỉ cần Lữ Tử thành thật khai báo những việc này, không nói sẽ tha thứ cho Lữ Tử, nhưng ông sẽ hắn thoải mái hơn một chút.
Con người không phải thánh nhân, ai mà không có sai lầm.
Nhưng vấn đề là, cái tên Lữ Tử này tâm đã hoàn toàn đen như mực rồi.
Toàn bộ nước bẩn đều hắt ở trên người Hứa Thanh Tiêu, đối với lỗi lầm của mình thì không hề đụng chạm tới.
Quá quắt hơn chính là còn vơ mọi trách nhiệm lên người mình, cái gì mà Hứa Thanh Tiêu bất kính với Thánh nhân chứ?
Có môn đồ như vậy, người ta không tôn trọng Thánh nhân cũng phải.
Ăn một cái tát đau điếng, Lữ Tử có chút choáng váng. Cả người hắn đau nhức, tuy rằng chỉ là ý chí, nhưng sức mạnh của Chu thánh ẩn chứa thánh lực.
Vẫn có thể khiến hắn đau đớn không chịu nổi.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Ai cũng trợn tròn mắt, người đọc sách Văn Cung kẻ này còn ngẩn hơn kẻ kia.
Bọn hắn vốn tưởng rằng Chu thánh sống lại thì ngày chết của Hứa Thanh Tiêu đã đến.
Nhưng thật không ngờ Chu thánh sống lại, việc đầu tiên là lấy đi Long Huyết Dương Ngọc, sau đó bắt đầu chất vấn mọi người.
Hỏi một hồi liền trực tiếp động thủ, lại còn chửi tục?
Vị Thánh nhân này hoàn toàn không giống như trong lòng bọn hắn.
“Thánh nhân, học trò sai ở đâu ạ? Xin Thánh nhân nói rõ.”
Lữ Tử bị đánh ngu luôn rồi.
Nhưng hắn vẫn đứng dậy, nhìn về phía Chu thánh, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc và oan ức.
“Làm sai chỗ nào sao?”
“Bổn thánh hỏi ngươi, ngươi làm đúng chỗ nào?”
“Ngươi thật sự coi bổn thánh cái gì cũng không biết sao?”
“Tất cả chuyện phải trái đúng sai bổn thánh đã cảm ứng được.”
“Gì mà giết người chiếm thành, những kẻ đó là phiên bang dị tộc, ý đồ mưu phản, giết là đáng kiếp.”
“Ngược lại là các ngươi, hiện tại đã biến thành cái loại gì?”
“Còn tách khỏi Đại Ngụy, tự lập Vương triều Hạo Nhiên chó má gì đó. Các ngươi cũng xứng với hai chữ Hạo Nhiên?”
“Bổn thánh hỏi một câu.”
“Ai cho phép các ngươi để Văn Cung tách khỏi?”
“Ai?”
Giọng nói Chu thánh tràn ngập phẫn nộ, ông gầm to giận dữ. Âm thanh này đã truyền đến toàn bộ thiên hạ.
Toàn bộ người đọc sách thiên hạ đều nghe thấy sự phẫn nộ của Chu thánh.
Đặc biệt là người đọc sách thuộc nhánh Chu thánh thì càng run bần bật.
Ai cũng không dám nhận lấy lửa giận của Thánh nhân.
Hai vị Bán thánh trong Văn Cung đã sợ tới mức tái nhợt mặt mày. Đám Đại nho cùng với thiên địa Đại nho đó cũng bị doạ cho nhũn chân.
Còn tưởng rằng Chu thánh sống lại sẽ giúp bọn hắn giết địch, nhưng không ngờ lại là nghênh đón lửa giận ngút trời.
“Câm rồi à?”
“Chết hết rồi sao?”
Thấy mọi người không nói lời nào, giọng Chu thánh lạnh băng vô cùng. Ông giơ tay lên, trong tức khắc, Bát Ngọc Thánh Xích và Hạo Nhiên Văn Chung xuất hiện ở trước mặt ông.
Bốp.
Chu thánh giơ tay tàn nhẫn đánh một cái lên Bát Ngọc Thánh Xích, thiếu chút nữa Bát Ngọc Thánh Xích đã nứt toác.
“Thân là Thánh Khí, ngươi đã đi theo bổn thánh trăm năm, bổn thánh tạo ra ngươi, là muốn ngươi lường nhân tâm, định thiên hạ. Nhưng ngươi lại trợ Trụ vi ngược.”
“Những người này đã thối nát đến tận xương, ngươi mặc kệ không hỏi. Nếu không phải thấy ở thiên hạ yêu ma chưa trừ, ta hôm nay chắc chắn sẽ phế ngươi.”
Chu thánh mở miệng, ông đổ một phần lửa giận lên người Bát Ngọc Thánh Xích.
Mà Bát Ngọc Thánh Xích chấn động không thôi, nhưng sợ hãi chiếm phần hơn. Nó không dám có bất kỳ phản ứng gì, chỉ có thể tránh ở đằng sau thân Văn Chung, phảng phất như cực kỳ oan ức.
Nhưng Chu thánh cũng không hề liếc nhìn Bát Ngọc Thánh Xích lấy một cái, mà là tiếp tục nhìn Lữ Tử, ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo.
“Bổn thánh hỏi ngươi lần cuối cùng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Nếu như ngươi nói ra, ngươi sẽ chịu ít khổ hơn.”
“Nhưng nếu ngươi còn dám giấu giếm, lấp liếm, bổn thánh có một vạn biện pháp khiến cho ngươi sống không bằng chết.”
Chu thánh mở miệng.