Chương 1087: Thiên Uy Của Chu Thánh, Giết Sạch Môn Đồ, Cơn Thịnh Nộ Của Trời! Hắc Thủ Phía Sau Màn (4)
Giờ khắc này.
Vô số đệ tử thuộc dòng dõi Chu thánh trên thế giới cũng đồng loạt tỉnh ngộ. Giọng nói bọn hắn run rẩy, nắm chặt tay thét lên.
“Đúng đúng đúng! Chu thánh sao có thể diệt sạch môn đồ của mình được? Chuyện này căn bản là không thể nào, bọn ta cũng không có phạm tội lớn tày trời. Cho dù có lỗi cũng chỉ là tin vào lời mê hoặc của người khác mà thôi.”
“Chúng ta có tội, nhưng không phải tội chết. Chỉ chút chuyện nhỏ này mà lại phải phế bỏ toàn bộ chúng ta sao?”
“Đây là chuyện Thánh nhân nên làm sao?”
“Đây không phải chuyện Thánh nhân nên làm, ngược lại giống như chuyện yêu ma sẽ làm.”
“Không sai, Chu thánh chân chính nhân ái vô tư. Trong sách cổ có ghi lại, môn đồ của Chu thánh đã từng phạm phải một tội lớn, sau khi Chu thánh biết, chẳng những không có trừng phạt người đồ đệ này, mà bản thân mình lại chịu phạt thay thế đồ đệ đó.”
“Chu thánh chân chính sẽ dùng phương thức này đi dạy bảo đệ tử. Hãy nhìn nhìn lại Chu thánh trước mắt xem, có được sức mạnh của Thánh nhân nhưng lại không có đức hạnh của Thánh nhân. Đây rõ ràng chính là Hứa Thanh Tiêu đang khống chế Chu thánh.”
“Đúng vậy, là Hứa Thanh Tiêu đang khống chế.”
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi quá ác độc. vốn dĩ ta chỉ cho rằng ngươi chỉ là căm hận bọn ta, hiện tại xem ra ngươi căn bản là không phải hận bọn ta, ngươi đang căm hận muôn dân, ngươi muốn khiến cho thiên hạ rối loạn.”
“Cảnh tượng vừa rồi đều là giả, Lữ thánh không thể nào như vậy. Lữ thánh sống nhiều năm như thế, là Á thánh của tộc chúng ta, tài hoa tuyệt thế, há có thể bị mắc lừa loại này?”
“Người thành Thánh sao có thể dựa vào lực lượng của người đọc sách? Nếu như có thể dựa vào lực lượng của người đọc sách, có thể trực tiếp trở thành Văn Thánh, vậy mỗi một thời đại cũng thiếu người đọc sách sao? Chuyện này chắc chắn là giả, là Hứa Thanh Tiêu mượn lực lượng của Chu thánh bịa đặt ra.”
Đủ loại giọng nói vang lên.
Giống như người đọc sách Văn Cung, thiên hạ tộc Chu thánh cũng bắt lấy cọng rơm cứu mạng này.
Bọn hắn biết, nếu như không giải thích, một khi Hứa Thanh Tiêu lựa chọn cái thứ nhất, bọn hắn sẽ chết chắc.
Dù sao đều là chết, không bằng giành giật một chút, ngộ nhỡ giành thắng thì sao?
Lỡ vậy thì sao?
Ai muốn chết đi như vậy chứ?
Đủ loại giọng nói vang lên, lực lượng người đọc sách ngưng tụ thêm lần nữa.
Trong thành Văn Thánh.
Chu thánh im lặng theo dõi hết thảy.
Ông không nói một lời, mà là để cho bọn chúng nói trước.
Lúc này, Lữ thánh đã hoàn toàn cho rằng Chu thánh trước mắt đã bị Hứa Thanh Tiêu khống chế.
Mọi nhút nhát đã tan biến.
Mọi sợ hãi đã bay đi.
Hết thảy chột dạ cũng hoá hư không.
Người hắn sợ hãi chính là Chu thánh.
Mà không phải một mảnh linh hồn của Chu thánh.
Chẳng qua ánh mắt hắn vẫn nhìn thoáng qua hai vị thánh.
Lữ thánh không nói gì mà chỉ dùng ánh mắt giao lưu, ý tứ rất đơn giản, có người nào xuất hiện cứu viện không.
Muốn dựa vào sức mạnh của ngôn luận để ngăn cản một vị Thánh nhân là không thể nào.
Duy chỉ người đứng sau hai vị Bán thánh mới có thể ngăn cản chân linh Chu thánh.
Ánh mắt hai vị Bán thánh ánh mắt kiên định lạ thường. Trong ánh mắt bọn chúng không có chút nào sợ hãi, dừng như đã đã tính trước mọi việc.
“Chu thánh, hãy tỉnh lại đi, hãy mở mắt ra nhìn chúng con một chút đi!”
Lữ thánh quỳ trên mặt đất phục lạy Chu thánh, dối trá đến cực điểm.
Bên ngoài Văn Cung.
Chu thánh đang theo dõi toàn bộ màn kịch. Cuối cùng, giọng nói của ông đã vang lên.
“Thủ Nhân.”
“Hết thảy còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của lão phu.”
“Đám người này không phải rễ thối, cũng không phải trái tim nhuốm đen.”
“Bọn chúng đã hoàn toàn nhập ma.”
“Ngươi không cần lựa chọn nữa, lão phu sẽ ra quyết định.”
Giọng nói Chu thánh rất bình tĩnh.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu có thể nghe ra được Chu thánh thật sự rất thất vọng.
Ông đã thất vọng tới cùng cực.
Vốn dĩ ông cho rằng, người đọc sách dòng dõi Chu thánh chỉ là ghen ghét người khác thôi, không có lĩnh hội ý chí quân tử, chỉ biết tu luyện hạo nhiên chính khí.
Quan điểm này là sai lầm, nhưng quan điểm này có thể dần dần thay đổi từ từ thông qua giảng đạo. Tuy rằng quá trình có chút khó khăn, nhưng ít nhất có thể sửa lại.
Sau này ông phát hiện, những người này đã thối nát đến tận cùng, đã không thể nào thay đổi được nữa. Cho nên ông đã nảy sinh suy nghĩ phế bỏ môn đồ của mình.
Nhưng giữ lại cho chúng một cái mạng, cho bọn chúng một cơ hội cuối cùng, để bọn chúng lĩnh hội ý chí quân tử cẩn thận, hi vọng đến một ngày có thể giác ngộ trở lại.
Chỉ là làm như vậy sẽ rước lấy một vài náo động, một mình Hứa Thanh Tiêu không thể khống chế.
Nhưng nếu như mặc kệ không quản, đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói cũng là một phiền toái rất lớn.
Nếu như mình vẫn còn sống, ông sẽ trực tiếp ra tay giải quyết, nhưng vấn đề là mình đã không còn nữa, cho nên ông liền giao lựa chọn lại cho Hứa Thanh Tiêu. Nếu như Hứa Thanh Tiêu lựa chọn cái thứ nhất, vậy thì Hứa Thanh Tiêu sẽ phải chịu đựng áp lực xưa chưa từng có.
Nhưng nếu như Hứa Thanh Tiêu lựa chọn cái thứ hai, vậy thì chuyện tiếp theo cũng sẽ do chính Hứa Thanh Tiêu giải quyết.
Người thế hệ nào thì giải quyết việc của thế hệ đó.
Ông không thể chi phối được thời đại này.
Nhưng bây giờ thì khác.
Ông đã triệt để cảm giác được, những người này không phải cặn bã, cũng không phải tâm nhuộm đen.
Mà đã hoàn toàn nhập ma.
Cuối cùng ông đã hiểu rõ vì sao cứ luôn cảm thấy thiên địa có chút vấn đề.
Tám mươi phần trăm học giả Nho đạo đã hoàn toàn nhập ma.
Chuyện này nghe thật nực cười biết mấy?
Lại còn là môn đồ của dòng dõi Chu thánh ông, chuyện này quá mức nực cười.
Điều ông thất vọng chính là cái này.
Thất vọng tới đỉnh điểm.
Thất vọng đến tột cùng.
Ầm ầm ầm.
Ầm ầm ầm.
Giờ khắc này, mây đen phủ kín toàn bộ bầu trời.
Bên trong tầng mây, từng tia chớp xẹt qua, giống như là từng con rồng sấm đang quay cuồng trong biển mây.
Hơi thở khủng bố quét qua toàn bộ trần giới.
Khiến người ta cảm thấy hít thở không thông, cũng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Vù vù vù vù.
Một trận cuồng phong thổi tới, thiên địa đổi sắc, nhật nguyệt tắt sáng, hết thảy toàn bộ có vẻ cực kỳ khủng bố.
Giống như là ngày tận thế đang tới.