Chương 1088: Thiên Uy Của Chu Thánh, Giết Sạch Môn Đồ, Cơn Thịnh Nộ Của Trời! Hắc Thủ Phía Sau Màn (5)
Giờ khắc này.
Chu thánh đang bồng bềnh ở trên bầu trời.
Ông nhìn Hứa Thanh Tiêu, nói với hắn bằng một vẻ rất bình tĩnh.
“Thủ Nhân, ngươi từng hỏi lão phu, Thánh nhân mạnh đến nhường nào.”
“Hôm nay, lão phu sẽ thị phạm cho ngươi, lực lượng của Thánh nhân mạnh như thế nào.”
Chu thánh chậm rãi mở miệng.
Vừa dứt lời.
Trong phút chốc.
Hàng con rồng sấm thò ra từ trong tầng mây, lộ rõ vẻ đáng sợ vô cùng, mang lại cảm giác áp bách cuồn cuộn.
Cũng nhưng vào lúc này, giọng nói Chu thánh vang lên.
“Năm trăm năm trước ta chứng đạo thành thánh.”
“Truyền bá đạo nhân ái, đạo vô tư, thiên lý nhân dục chi đạo, mong thiên hạ người đọc sách có thể khắc chế dục vọng, hiểu được nhân ái, vô tư, tạo phúc cho bách tính.”
“Lại chưa từng nghĩ rằng, ngày nay dòng dõi của ta ích kỷ tư lợi, vô tình vô đạo, thối nát tâm đen, hoá thành tà ma. Nếu như còn mặc kệ không quản nữa, ắt sẽ đem tai họa đến cho muôn dân.”
“Hôm nay, ta dùng thánh ý diệt thánh đạo thuộc chi ta, thiên địa chứng giám, nhật nguyệt chứng minh.”
“Sau ngày hôm nay, thiên hạ sẽ không còn dòng dõi Chu thánh nữa.”
Giọng nói Chu thánh vang lên.
Thô bạo vô cùng.
Ầm ầm ầm.
Khi giọng nói của ông vang lên.
Mọi người trong Đại Ngụy Văn Cung hoàn toàn trợn tròn mắt.
Chu thánh không chỉ ra tay, mà còn lấy thánh ý chiêu cáo thiên địa, dẫn tới sức mạnh thiên địa chân chính.
Răng rắc.
Răng rắc.
Răng rắc.
Đừng chùm sấm sét giáng xuống.
Rồng sấm trong tầng mây sà xuống dưới bổ thẳng xuống mặt đất, hóa thành từng tia chớp, rửa tội toàn bộ trần giới.
Không chỉ nhằm vào người đọc sách, đa số là nhằm vào yêu ma tà tuý.
Hôm nay, Chu thánh không phải phế bỏ người đọc sách, mà là muốn giết hết đám người này.
Đám người này đã nhập ma, nếu như không giết, sau này ắt sẽ tạo ra sai lầm khổng lồ.
Nhưng sau khi giết hết đám người đọc sách này, trần giới cũng sẽ rước đến càng nhiều rắc rối đáng sợ.
Yêu ma sống lại, bóng tối buông xuống.
Cho nên Chu thánh dốc hết toàn lực để rửa tội cho yêu ma trên thiên hạ một lần.
Ông không thể diệt sạch yêu ma, nhưng ông có thể khiến cho đám yêu ma đó đại thương nguyên khí, tương đương với việc kéo dài thời gian.
Vì Hứa Thanh Tiêu kéo dài thời gian.
“Chu thánh, xin tha mạng!.”
“Chu thánh, con sai rồi, con thật sự sai rồi!”
“Học sinh biết sai rồi, học sinh biết sai rồi!”
“Hứa thánh cứu mạng a! Hứa thánh, chúng ta sai rồi, là chúng ta sai rồi, là chúng ta đố kỵ với ngươi. Ngươi cầu xin Chu thánh tha cho chúng ta đi.”
“Xin Chu thánh hay tha cho chúng con! Chúng con chỉ bị mê hoặc, chúng con chỉ là nhất thời bị mê hoặc.”
Từng giọng nói sợ sệt vang lên, đám người đọc sách đó đã không còn thói kiêu ngạo như vừa rồi nữa. Khi tia chớp bổ suống, bọn chúng đã hoàn toàn loạn thành một cục, không lâu sau liền phát ra tiếng hét vô cùng thê thảm.
Sức mạnh của sấm sét khiến cho bọn hắn cảm thấy đau nhức, bất luận là thân thể hay là tinh thần, bọn hắn đều bị tra tấn không có gì bằng.
Một đám người đọc sách nằm trên mặt đất kêu gào thê lương. Bọn hắn điên cuồng dập đầu, không phải nhận sai, mà là đau, đau, đau đến mức phải đập đầu lên nền đất.
Vô số người đọc sách khóc lóc thảm thiết, bọn hắn vỡ đầu chảy máu, điên cuồng dập đầu trên mặt đất.
Đủ loại âm thanh xin tha vang lên, thậm chí còn xin Hứa Thanh Tiêu tha thứ.
Nhưng mà, Hứa Thanh Tiêu căn bản không để ý đến.
Những kẻ này, đáng chết.
Lần trước mình ngưng tụ quân tử chi kiếm, vốn tưởng rằng những người này hẳn là đã tỉnh ngộ, có lẽ đã hối cải. Nhưng không ngờ rằng những người này vẫn cứ làm theo ý mình.
Lần này biết được Văn Cung sẽ hồi sinh Chu thánh, bọn hắn lập tức khôi phục lại nguyên hình.
Hứa Thanh Tiêu sẽ giúp bọn hắn nữa sao?
Trước kia còn do dự, còn đang cân nhắc quyền lợi, hiện giờ Chu thánh động thủ, hắn cũng không có gì để nói.
Ầm ầm ầm.
Rồng sấm sà xuống, xuất hiện ở trong Văn Cung.
Chúng như hóa thành thác nước, trực tiếp cọ rửa toàn bộ Văn Cung.
Mọi người ở hiện trường bị lôi đình oanh kích, bọn hắn đau đến mặt mày biến dạng.
Lữ Tử và hai vị Bán thánh bị áp giải tới, kể cả hai vị Bán thánh trong Văn Cung đều phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Đặc biệt là Lữ Tử, hắn đau đến cả người co giật, liền chộp lấy tên Bán thánh nọ. Hắn nói không nên lời, cũng không dám nói chuyện, trong ánh mắt chỉ có một điều.
Vì sao đại nhân vật còn chưa ra mặt?
Kẻ đó run rẩy toàn thân, hắn cũng đau đến hoài nghi cuộc đời. Hơn nữa hắn cũng nghi hoặc, vì sao đại nhân vật đến tận bây giờ cũng chưa xuất hiện?
Cũng đã đến lúc này, nếu như còn không xuất hiện nữa, có lẽ bọn hắn sẽ chết ở đây.
Ầm.
Ngay sau đó lại sấm sét vô cùng vô tận bổ xuống.
Giống như là lôi kiếp.
Một đòn sấm sét này trực tiếp phân năm xẻ bảy thân xác của chúng.
Xương cốt nứt toạc, thân thể thối rữa, tóc bị cháy sạch, thảm không nỡ nhìn.
“Chu thánh, hãy để ta chết đi, trực tiếp ban chết cho ta đi! Cầu xin người đấy, ta đau quá!”
“Chu thánh, ta không muốn sống nữa, ngài cho ta một cái kết thống khoái đi.”
“Vì sao? Vì sao? Ta sai chỗ nào? Ta làm sai chỗ nào?”
Người đọc sách của dòng dõi Chu thánh đã hoàn toàn tê dại. Bọn hắn hiện tại chính là sống không bằng chết.
Thế nhân kinh ngạc.
Ai cũng chấn động không thôi, bọn họ không biết nên nói cái gì.
Vốn dĩ cho rằng Hứa Thanh Tiêu hung mãnh vô song.
Hiện giờ so với Chu thánh, quả thực là khác nhau một trời một vực!
Hứa Thanh Tiêu có tàn nhẫn đi nữa cũng không thể tàn nhẫn đến mức này.
Chu thánh một lời không hợp liền tru sát tám mươi phần trăm môn đồ của mình.
Tuy rằng những môn đồ đó quả thực làm sai, nhưng tội cũng không đáng chết.
Này quá hung tàn.
“Hứa Thanh Tiêu, lão phu hôm nay cho dù có chết cũng phải đứng chết.”
“Ngươi khống chế Chu thánh, tàn sát chúng ta, muốn khiến cho thiên địa đại loạn. Ngươi mới là ma đầu chân chính, là tuyệt thế ma đầu!”
Lữ thánh da tróc thịt bong, nhưng hắn lại cắn răng đứng lên, chỉ vào Hứa Thanh Tiêu, phát ra tiếng rít gào.
Tới lúc này rồi mà hắn vẫn còn muốn hắt nước bẩn lên người Hứa Thanh Tiêu.
Còn không chịu thừa nhận, đây là Chu thánh.
Trên bầu trời.
Chu thánh hít sâu một hơi, ông nhắm hai mắt lại, rồi sau đó mở choàng mắt.
Hung bạo quát một tiếng.
“Còn không hiện thân sao?”
“Ngươi thật sự cho là bổn thánh không tìm thấy ngươi sao?”
Ông hét lớn một tiếng. Lúc này, thánh uy không gì sánh kịp khiến cho sao trên bầu trời run rẩy.