Chương 802: Quét Sạch Trần quốc! Chư Quốc Sợ Hãi! Nhân Vật Lớn Lên Sàn! Tiếp Tục Giết Không Tha! (3)
Trong tình huống thế này, cho dù Đại Nguỵ có thủ đoạn nghịch thiên, cũng không thể trong một thời gian ngắn đánh bại được Trần quốc.
Không nói tới việc có thể kéo dài một hai năm, nhưng có thể kéo dài cầm cự tới nửa năm.
Nhưng mà, nếu đồ thành thì lại khác.
Đối với bách tính mà nói, bọn họ viện trợ cho tướng sĩ quốc gia, này là đang muốn bảo đảm an toàn của chính mình, bọn họ ủng hộ đất nước, chính là để bọn họ có thể tiếp tục sống sót.
Nhưng sau khi mệnh lệnh đồ thành của Hứa Thanh Tiêu được hạ xuống, vậy thì mọi chuyện đã thay đổi rồi.
Tất cả của tất cả mọi chuyện đều hoàn toàn thay đổi.
Không ai có thể chống lại được việc đồ thành.
Dân chúng cho dù có tin tưởng quốc gia của họ hơn nữa, có tin tưởng quốc quân của họ nhiều thêm, hay có tin tưởng tướng sĩ của bọn họ nhiều hơn nữa, thì bọn họ vẫn muốn bản thân được sống tiếp.
Bởi vì nếu muốn nói thẳng ra, Trần quốc hận Đại Ngụy, là nỗi hận về tôn nghiêm, Đại Ngụy lại chưa từng làm ra việc gì cực kỳ ác độc đối với Trần quốc.
Ngược lại Trần quốc, thường xuyên có ác ý với Đại Ngụy, thế nên thật sự đến khoảnh khắc quyết định sống chết, đám bách tính này sẽ không còn chút tín ngưỡng nào nữa cả.
Bọn chúng chỉ nghĩ tới việc tiếp tục sống sót thôi.
Được sống tiếp là được.
Nước cờ này của Hứa Thanh Tiêu, trực tiếp tiễn Trần quốc lên đường.
Chặn không còn đường lui.
“Ti Long vương.”
“Quân Đại Ngụy đã bao vây thành thứ hai rồi, nếu như không có việc gì ngoài ý muốn, trong vòng một canh giờ, thành thứ hai cũng sẽ bị công phạt.”
“Quốc quân xin ngài, tăng thêm số lượng tướng sĩ viện binh, ngăn cản quân Đại Ngụy.”
Tín sứ của Trần quốc lên tiếng, trong giọng nói của hắn mang theo chút nghẹn ngào, thành khẩn cầu xin sự giúp đỡ từ Ti Long vương.
Nhưng sau khi nghe những lời này xong, Ti Long vương không từ chối ngay, mà là mở miệng nói: “Ngươi lui xuống trước đi, cụ thể thế nào cô vương sẽ sắp xếp, Trần quốc ít nhất vẫn có thể cầm cự thêm một chốc.”
Ti Long vương đưa ra đáp án, nói như trên.
“Đa tạ Ti Long vương.”
Người kia cảm tạ một tiếng, sau đó lui xuống.
Đợi sau khi hắn ta lui xuống, Ti Long vương không nhịn được mà nhăn mày.
Viện binh? Còn muốn viện binh như nào? Binh lực tổng cộng của trăm nước, về cơ bản đã chia cho Trần quốc ba phần rồi, Phàn quốc, Đường quốc, A Mộc Tháp, Đột Lương cũng chi viện binh không ít.
Binh lực còn thừa lại, so với trước đây đã không còn đủ năm phần nữa rồi.
Phần binh lực này, là để dành cho trận chiến ở cửa thứ năm với Đại Ngụy đó.
Bây giờ lấy đâu ra binh mà viện trợ nữa.
Hơn nữa, Đại Nguỵ đã phái năm trăm bảy mươi vạn tướng sĩ tới trước, lực lượng như vậy, có thể hoàn toàn thôn tính Trần quốc.
Trước đây bọn họ có niềm tin, là bởi vì bọn họ nghĩ rằng Đại Ngụy có ý định đánh chiến lâu dài.
Thế nên cho dù Đại Ngụy có chiếm cứ được một hai thành luỹ cũng không sao, dù sao lương thực dự trữ không nhiều, ngươi còn phải chăm sóc cho thường dân, không thể để cho dân chúng còn sống sờ sờ chết vì đói được có phải không?
Chỉ cần điều này thôi, cũng có thể mệt chết ngươi rồi, nhưng bây giờ Đại Ngụy đồ sát bách tính, trực tiếp tạo ra hai thế cục bất lợi với mọi người.
Thứ nhất, lòng dân Trần quốc tan vỡ.
Thứ hai, lương thực đủ cho Đại Ngụy tiếp tục chinh chiến lâu dài.
Đặc biệt là cái thứ nhất, chỉ cần bây giờ Đại Ngụy muốn, chiếm cứ thành thứ nhất và thành thứ hai, sau đó không có việc gì bèn tới làm phiền ngươi, bọn chúng thua rồi, cùng lắm chết mất bảy tám vạn hoặc hơn mấy mươi vạn người thôi.
Nhưng nếu một khi các ngươi thua, tất cả những người sống trong thành đều chết hết, hỏi một câu, vào giờ khắc này lòng dân Trần quốc liệu có bị tan đàn xẻ nghé không?
Trên dưới Trần quốc ai còn dám tiếp tục ngồi chờ nữa?
Tất cả dân chúng đều muốn chạy đó, không chạy hả? Không chạy ở lại chờ chết hả?
Toàn dân đồng lòng là chuyện toàn dân đồng lòng, nhưng đấy là vì có tiền đề Đại Ngụy không đồ thành mà thôi.
Nếu như Đại Nguy đồ thành, vậy thì không có gì để nói nữa rồi.
Ti Long vương im lặng không nói.
Hắn ta vẫn đang nghĩ về cách phá vỡ thế cục.
Nhưng đối mặt với tình hình đồ sát của Đại Nguỵ, hắn ta không biết phải làm gì mới phải.
“Rầm!”
Đến cuối cùng, Ti Long vương tức tới mức nắm tay đập vỡ chân đèn, nhìn về phía sứ giả chư quốc và chúng quan của Ti Long quốc, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
“Vương thượng.”
“Thực ra, không cần phải tức giận như vậy.”
Cũng vào ngay lúc này, có người lên tiếng, là đại thần của Ti Long quốc.
“Đã đến nước này rồi, còn có thể không nổi giận được sao?”
Ti Long vương giận dữ thét.
Người kia lắc đầu nói.
“Hứa Thanh Tiêu đồ thành, thần tiên cũng nổi giận, hành động như vậy, căn bản không cần tới chúng ta ra tay, người đọc sách trong thiên hạ cũng sẽ mắng chết Hứa Thanh Tiêu.”
“Hơn nữa, việc đồ thành, vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên không thể ngồi yên không ngó ngàng.”
“Do đó, Hứa Thanh Tiêu hắn còn dám tiếp tục đồ thành sao? Lão thần cảm thấy.”
“Chẳng qua Hứa Thanh Tiêu đã tới bước đường cùng, hắn muốn dùng việc đồ thành để phá vỡ cục diện, nhưng hắn không hề biết, uy hiếp mà việc đồ thành mang lại là gì.”
“Chỉ cần người đọc sách trong thiên hạ bắt đầu mắng chửi Hứa Thanh Tiêu, chỉ cần vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên ra mặt, vậy thì có thể trực tiếp trấn áp được Hứa Thanh Tiêu.”
“Khiến hắn không thế điên cuồng ngang ngược như vậy nữa, mà chỉ cần quân Đại Ngụy không đồ thành, vậy thì trên dưới Trần quốc vẫn sẽ đồng tâm hiệp lực như cũ, đối với chúng ta mà nói là một việc có lợi.”
“Vương thượng, Hứa Thanh Tiêu đã thất bại rồi.”
Lão thần của Ti Long quốc nói, càng nói tới cuối ông ta càng mỉa mai mà nói thẳng.
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người nhao nhao phát sáng lên.
Đúng vậy.
Hứa Thanh Tiêu đồ thành như vậy, không phải chính vì cậy vào việc người đọc sách khắp thiên hạ còn chưa biết sao?
Nếu thực sự được truyền ra ngoài rồi, Hứa Thanh Tiêu hắn còn dám ngạo mạn nữa không?
“Nói không sai, chỉ cần vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên ra mặt, Hứa Thanh Tiêu hắn bèn không dám đồ thành.”
“Đúng, đúng, đúng, Hứa Thanh Tiêu hắn đã thất bại rồi, đã thất bại rồi.”
“Thiếu chút nữa bị Hứa Thanh Tiêu dọa sợ rồi, Lâm đại nhân nói không sai câu nào.”
Trong khoảnh khắc, chư vị sư giả nhốn nháo lên tiếng.
Nghe thấy lời ủng hộ từ mọi người, Lâm đại nhân tiếp tục nói.
“Vương thượng, Hứa Thanh Tiêu chẳng qua muốn đánh chúng ta trở tay không kịp mà thôi, mục đích của hắn ta, chính là muốn thấy chúng ta tự trở thành rắn mất đầu mà thôi.”