Người Đọc Sách Đại Ngụy

Chương 812: Tuyên Chiến Uy Hiếp? Đại Ngụy Ứng Chiến! Thánh Chỉ Quốc Vận, Dân ý Chi Long! Đột Tà Sợ Rồi! (7)

Chương 812: Tuyên Chiến Uy Hiếp? Đại Ngụy Ứng Chiến! Thánh Chỉ Quốc Vận, Dân ý Chi Long! Đột Tà Sợ Rồi! (7)

Rầm!
A Mộc Chân đập một cái vào long ỷ, không ít đồ trong đại điện đều bị vỡ nát hết.
Sắc mặt ông ta âm u, quả thật không thể nén nổi cơn giận mà.
Đại Ngụy tuyên chiến.
Ông ta hoàn toàn không sợ.
Nhưng vấn đề là, Đại Ngụy chỉ tuyên chiến với vương triều Đột Tà với tộc Man Di.
Điều này nghĩa là gì?
Có nghĩa là Đại Ngụy sẽ dùng hết sức bình sinh, cho dù có phải đánh tới cùng cũng sẽ cắn lấy vương triều Đột Tà không buông.
Mà như vậy cái giá phải trả chính là, để vương triều Sơ Nguyên thuận thế ngoi lên, ngồi không nhặt được một món hời lớn.
Ông ta giận!
Tức giận không phải vì chuyện tuyên chiến.
Tức là vì, tại sao lại là ông ta tuyên chiến?
Sao không để cho vương triều Sơ Nguyên tuyên chiến trước chứ?
Vốn tuyên chiến với Đại Ngụy là vì ép Đại Ngụy rơi vào đường cùng.
Nhưng lại không ngờ rằng, Đại Ngụy thế mà ứng chiến, trái lại đã đẩy bản thân vào tuyệt cảnh.
Còn nguyên nhân khác nữa là, Nữ đế Đại Ngụy dùng quốc vận thánh chỉ tuyên chiến, chứ không phải chỉ là một đạo thánh chỉ thông thường.
Nếu như chỉ là một đạo thánh chỉ thông thường, ông ta căn bản không hề sợ, đó chẳng qua là Đại Ngụy tuyên chiến võ mồm mà thôi, có thể thực sự sẽ đánh một thời gian ngắn, sau đó vương triều Đại Ngụy sẽ sợ thôi, ngoan ngoãn mà cắt đất bồi thường.
Nhưng nay đã tuyên chiến thế này, đồng nghĩa với việc Đại Ngụy căn bản không hề sợ bọn họ, muốn đánh một mất một còn với bọn họ.
Dùng mạng đánh luôn.
Đúng, Đại Ngụy đúng là không ổn!
Có thể sẽ không đánh lại vương triều Đột Tà của ông ta.
Nhưng Đại Ngụy vẫn có thể ngang nhiên cắn mất một miếng thịt của bọn họ, khiến bọn họ phải chịu tổn thương tới căn cơ, thậm chí nếu như thực sự đánh theo cách nghĩ điên cuồng như vậy, cũng không đơn giản chỉ là cắn mất đi một miếng thịt đâu.
Đến lúc đất nước tan vỡ, võ giả nhất phẩm của Đại Ngụy nhất định phải lên sàn rồi, đến lúc đó, vương triều Đột Tà ít nhất cũng phải trả một cái giá trên trời mới có thể ngừng chiến được.
Khả năng rất cao, vương triều Đột Tà chính là Đại Ngụy tiếp theo, cái đất nước suy tàn, quốc khố trống không, nơi nơi là những mối đe dọa.
Nếu như thực sự trở thành như vậy, vương triều Sơ Nguyên sẽ làm gì?
Vương triều Sơ Nguyên sẽ không do dự mà lựa chọn thanh lý vương triều Đột Tà họ.
Tuyệt đối không nể chút tình cảm nào.
Hận không thể trong vòng một ngày giết sạch con dân Đột Tà, chiếm lĩnh Đột Tà, trở thành vương triều duy nhất ở Trung châu.
Nếu như ứng chiến, kết quả chính là như vậy.
Tuyệt đối không thể có khả năng thứ hai.
Cho nên đây mới là điểm mà vương triều Đột Tà tức giận.
Bản thân làm cái trò gì rảnh rỗi quá đi tuyên chiến vậy trời.
Sao tự nhiên lại chủ động tuyên chiến chứ.
“Vưu Tháp! Da Luật Mộc, hai người các ngươi, làm hại Đột Tà của trẫm rồi.”
A Mộc Chân gằn giọng, khí thể khủng khiếp, khiến khí huyết trong người hai người kia chảy ngược, trực tiếp nôn ra mấy búng máu tươi, sắc mặt trong phút chốc trở nên trắng bệch.
Vưư Tháp là đại tướng quân đưa ra đề nghị.
Da Mộc Luật là thừa tướng của vương triều Đột Tà.
Chính hai người vô cùng tự tin này đã khiến cho Đột Tà rõ ràng đang chiếm ưu thế, bây giờ lại rơi vào thế yếu, còn lâm vào bước đường cùng như vậy.
“Xin bệ hạ thứ tội.”
Hai người đang cực kì khó chịu, nhưng vẫn quỳ dưới đất, khẩn cầu A Mộc Chân tha thứ.
A Mộc Chân hít một hơi thật sâu.
Ông ta nhìn hai người, ánh mắt vô cùng lạnh lùng nói.
“Đột Tà, không thể đánh!”
“Trẫm, phái hai người các ngươi, chủ động nghị hòa chuyện này với Đại Ngụy.”
“Lúc cần thiết, có thể trả một cái giả hợp lý.”
“Nếu như chưa có vị Nhất phẩm thứ hai ra đời, Đột Tà không thể khai chiến với Đại Ngụy được, Đại Ngụy là một con chó điên, bọn chúng rơi vào còn đường cùng, muốn trước khi chết, kéo theo Đột Tà ta.”
“Điều này! Là không được phép!”
“Trẫm, cũng tuyệt đối không để cho mưu hèn kế bẩn của bọn chúng thành công.”
A Mộc Chân lên tiếng, từng từ từng câu, ông ta chọn chủ động đi hoà thương.
Nhưng những lời này vừa nói ra, Da Mộc Luật không kiềm được cơn run rẩy nói.
"Bệ hạ, vậy còn Trần quốc?”
Hắn ta hỏi A Mộc Chân.
“Quan tâm bọn chúng sống chết ra sao làm gì, bọn chúng có chết sạch cũng không liên quan gì tới trẫm.”
“Đám dị tộc quốc đó, vốn đã đáng chết, nếu như không phải trẫm muốn lợi dụng bọn chúng, một đám tạp chủng phản bội chủ tông quốc, thực sự cho rằng trẫm quan tâm tới bọn chúng sao?”
“Lúc cần thiết, có thể đồng ý với Đại Ngụy, liên thủ đồ thành, làm một trong những điều kiện để nghị hòa."
A Mộc Chân lên tiếng.
Vì đại cục.
Ông ta chọn nghị hòa.
Chịu khổ chịu nhục.
Nhưng có thể nhìn ra được rằng, A Mộc Chân là một con cáo già, sẽ không làm ra những chuyện mang tính mạo hiểm.
Mà trong đại điện, tất cả mọi người đều biết được ba điều.
Hứa Thanh Tiêu… thực sự tàn nhẫn!
Đại Ngụy…thắng rồi, chiến thắng huy hoàng.
Dị tộc quốc…ăn no ngủ kỹ, chờ chết đi!
Đại Ngụy đột ngột tuyên chiến.
Có thể nói đã khiến cho người trong toàn thiên hạ quá đỗi kinh ngạc.
Không ai ngờ tới được, đối diện với lời tuyên chiến của vương triều Đột Tà, Đại Ngụy dám ứng chiến, hơn nữa còn dám liều mạng như vậy.
Lúc dân ý chi long xuất hiện trên bầu trời cao của Đại Ngụy, dân ý khổng lồ, cuồn cuộn bay lên đỉnh điểm, vào giây phút đó toàn thể dân chúng, hoàn toàn đoàn kết một lòng.
Đối kháng với giặc ngoài.
Chín vị Quốc công, chư vị Liệt hầu bắt đầu xuống trận lãnh binh, các bộ khác cũng nhanh chóng vào vị trí.
Hưởng ứng lời tuyên chiến của triều đình.
Ngày hôm nay, Đại Nguỵ tỉnh ngộ rồi, khiến cho thế nhanh nhanh chóng nhớ lại, Đại Ngụy không phải tiểu quốc, nó là vương triều, là một vương triều bất diệt.
Nhưng phải nói vui vẻ nhất, là vương triều Sơ Nguyên.
Bọn chúng hận không thể khiến cho Đại Ngụy và vương triều Đột Tà đánh tới bán sống bán chết, đến mức nhất bại câu thương càng tốt.
Thậm chí vương triều Sơ Nguyên đã đang trong quá trong thương nghị, làm thế nào để viện trợ Đại Ngụy mà không ai biết được, dù sao Đại Ngụy đánh với Đột Tà, muốn đánh thắng khó lắm, nhưng nếu cộng thêm viện trợ từ vương triều Sơ Nguyên, vậy thì còn chưa chắc.
Ngược lại với sự phấn khích của vương triều Sơ Nguyên, các dị tộc quốc của Đại Ngụy hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng.
Hi vọng lớn nhất của bọn chúng, không phải là vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên sao?
Bây giờ Đại Ngụy tuyên chiến với vương triều Đột Tà, hai nước có khả năng rất lớn sẽ máu đổ thành sông liều đến cùng, vương triều Đột Tà nào có thời gian mà quan tâm tới bọn chúng.
Mà cơn giận của Đại Ngụy, cũng sẽ lan đến đầu của bọn chúng đầu tiên, bởi vì không phải tại bọn chúng, Đại Nguỵ cũng không cần phải sống mái với vương triều Đột Tà làm gì.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất