Chương 817: Nghị Hòa, Địa Điểm Đầu Hàng? Bảo Bọn Chúng Ra Quán Trọ Đợi Đi! Cho Mặt Mũi Rồi Đó? (5)
Hứa Thanh Tiêu xứng với vị trí công tước, cũng xứng với danh xưng vương, nhưng vấn đề là vào Võ Xương nguyên niên, Hứa Thanh Tiêu hai mươi tuổi phong công.
Vài năm sau, liệu có khi nào sẽ có người mới mười tám tuổi được phong công nữa không? Hơn nữa lỡ như gặp phải gian thần,xin được phong công, có phải cho người ta luôn không?
Dù sao tiền triều đã từng có một vị công tước hai mươi tuổi, triều này thêm một công tước mười tám tuổi thì đã sao?
Về việc có so được với Hứa Thanh Tiêu hay không thì phải xem mặt người đó dày hay mỏng rồi.
Giang sơn xã tắc, có rất nhiều quy tắc, không phải quy tắc vốn định sẵn, mà là quy định do mọi người công nhận.
Hầu tước đã đủ rồi.
Thậm chí hầu tước đã có thể khiến cho người trong thiên hạ chấn kinh rồi.
Đợi Hứa Thanh Tiêu đến bốn mươi tuổi, phong thêm một tước vị công hầu, chuyện này hoàn toàn không phải là vấn đề gì.
Tất nhiên rồi, nếu như Hứa Thanh Tiêu lại làm ra chuyện gì vang danh kim cổ, lập tức phong công, không đúng, là lập tức phong vương.
Nữ đế trầm tư.
Mà Lễ bộ thượng thư Vương Tân Chí mở miệng nói tiếp.
“Bệ hạ, thực ra đối với Thủ Nhân mà nói, phong công hay phong hầu, thực ra đều như nhau cả thôi, chẳng qua chỉ là hư danh.”
“Chuyện trước mắt bệ hạ cần suy nghĩ, không phải là tước vị, mà là chức vị.”
Lễ bộ thượng thư nhắc nhở.
Phong công hầu hay tước hầu, chẳng qua chỉ là một hư danh thôi.
Chuyện quan trọng nhất đang bày ra, là chức vị của Hứa Thanh Tiêu.
Giám Quốc Thiếu Khanh, tất nhiên không tệ, nhưng vấn đề là, nhất định phải cho Hứa Thanh Tiêu một chức vị Lục bộ thượng thư.
Mà trong Lục bộ, cho đi chức vị nào Nữ đế cần phải suy xét cho thật kĩ càng, dù sao cũng chỉ có một chức thượng thư mà thôi.
“Ừm, trẫm, biết rồi.”
Nữ đế gật đầu, điểm này quả thật là công việc cần giải quyết sớm, ban tước vị, chức vị cũng cần phải thăng rồi.
Chắc chắn phải ban chức vị thượng thư rồi, Giám Quốc Thiếu Khanh chỉ là chức vị tạm thời thôi.
Chính thống vẫn là Lục bộ thượng thư.
Rốt cuộc Hứa Thanh Tiêu sớm chút trở thành thượng thư, cũng có thể sớm trở thành thừa tướng của Đại Ngụy.
“Được rồi, cứ ban Hứa ái khanh hầu vị, có điều đợi bốn mươi lăm tuổi lâu quá rồi, qua mười năm nữa, thăng lên công tước.”
“Về danh hào, dùng Bình Loạn để phong hào.”
“Vương ái khánh lập tức chuẩn bị đầy đủ lễ nghi, sau khi nghị hòa xong, chọn ngày mười tháng ba, tiến hành phong hầu đại điển, chiếu cáo thiên hạ, các bước tổ chức bắt buộc phải cử hành trang trọng, đồng thời xây dựng hầu phủ ban Hứa ái khanh, dùng quốc công phủ trạch làm tiêu chuẩn, chỉ được thêm không được bớt.”
“Nếu có thể, trong hầu phủ, xây dựng học đường, trẫm nghe nói học đường Thủ Nhân hơi chật chội, tất cả phí dùng lấy từ quốc khố.”
Nữ đế lên tiếng, đã nghĩ xong phong hào cho Hứa Thanh Tiêu rồi, thuận tiện còn xây dựng hầu phủ cho Hứa Thanh Tiêu trước, tất cả mọi chuyện, nữ đế đều đã giúp Hứa Thanh Tiêu nghĩ hết rồi.
Nhưng điều khiến Vương Tân Chí kinh ngạc nhất chính là, phong hào Bình Loạn hầu.
Hai chữ Bình Loạn này, ý nghĩa rất lớn nha, không khác gì với ý nghĩa Trấn Định An Quốc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Thanh Tiêu xứng đáng với phong hào này.
“Thần, lĩnh chỉ!”
Vương Chí Tân triều bái.
Sau đó Vương Chí Tân tiếp tục mở miệng nói.
“Bệ hạ, sứ thần vương triều Đột Tà đã tới quốc đô Đại Ngụy ta.”
“Tất cả sứ thần dị tộc quốc, lục tà lục tục cũng đã chạy tới quốc đô Đại Ngụy rồi, có cần đánh thức Hứa đại nhân một chuyến không?”
Vương Chí Tân hỏi.
“Không cần, để bọn chúng đợi đi, cho dù có là hoàng đế Đột Tà tới, cũng để cho bọn chúng đợi.”
“Hứa ái khanh, cần phải nghỉ ngơi cho khoẻ một hồi.”
Nữ đế mở lời, hoàn toàn không để tâm, trong mắt nàng đám người này không xứng để quấy nhiễu giấc ngủ của Hứa Thanh Tiêu, những ngày này, tất cả hành động của Hứa Thanh Tiêu, nàng đều nhìn thấy hết.
Quả thật rất mệt nhọc rồi, cũng cần được nghỉ ngơi hồi sức.
“Thần, đã rõ.”
Vương Tân Chí gật đầu, sau đó lại tiếp tục mở miệng nói.
“Bệ hạ, vương triều Sơ Nguyên gửi mật hàm tới, có ý tình nguyện viện trợ Đại Ngụy ta.”
Vương Tân Chí lên tiếng, nói cho Nữ đế nghe.
Mà nghe thấy những lời này, Nữ đế lại chẳng hề có chút ngạc nhiên nào, giống như sớm đã đoán được trước vậy.
“Trẫm, biết rồi, chuyện này không thể gõ trống khua chiêng, ngày mai thông báo cho Hứa ái khanh là được, cũng xem như thế mạnh cho việc nghị hòa ngày mai.”
Nữ đế nói, vương triều Sơ Nguyên đồng ý hỗ trợ Đại Ngụy, là có ý gì mọi người đều hiểu.
Cho nên không nghĩ gì nhiều.
“Thần, lĩnh chỉ.”
Vương Tân Chí gật đầu, sau đó cũng không còn chuyện gì, bèn rời khỏi đại điện.
Cứ như vậy.
Mãi đến trưa ngày hôm sau.
Bên trong học đường Thủ Nhân.
Hứa Thanh Tiêu chầm chậm mở mắt ra.
Hắn ngủ được một giấc dài, tất cả mệt mỏi đều tiêu tan.
Lấy lại trạng thái tràn đầy tinh thần trước đây.
Vươn vai giãn eo, Hứa Thanh Tiêu chầm chậm lên tiếng.
“Mộng lớn ai nằm mơ, đời ta ta tự biết.”
“Trời không sinh Hứa Thanh Tiêu ta, Đại Ngụy vạn cổ như đêm dài.”
Hứa Thanh Tiêu nhịn không được đọc một tiếng, càng trông có vẻ tràn đầy tinh lực hơn, một giấc này thật đã quá, cũng chính vì tất cả mọi áp lực đều không còn nữa, Hứa Thanh Tiêu mới không nhịn được mà cảm thán một câu.
Chậc chậc, bản thân quả là tuyệt thế mãnh nam mà, một trận chiến không thể nào thắng được, hắn đánh thắng rồi đấy thôi, hơn nữa còn gần như đạt được chiến thắng áp đảo.
Điều này thật sự là, lật ngược tình thế trong ngàn cân treo sợi tóc mà.
Giờ này khắc này, Hứa Thanh Tiêu muốn hét lên một câu, toàn thể vỗ tay.
Có điều loại từ ngữ này vẫn là bỏ đi, trông nó cứ thần kinh kiểu gì ý, một tiếng Đại Nguỵ trường tồn với đêm dài là được rồi.
Chỉ là, giây sau, Hứa Thanh Tiêu đẩy cửa ra.
Trong khoảnh khắc, tất cả đệ tử của học đường Thủ Nhân, bao gồm cả các vị thượng thư quốc công, đều đứng đầy ngoài cửa.
Tất cả mọi người đều nhìn Hứa Thanh Tiêu.
Một màn vừa nãy, bọn họ cũng nghe hết sức rõ ràng.
Mấy vị thượng thư lộ ra một nụ cười, các vị quốc công cũng nở nụ cười, còn về chúng học sinh của học đường Thủ Nhân, lại dùng một ánh mắt vô cùng tôn sùng, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Từ trời không sinh Hứa Thanh Tiêu ta, Nho đạo vạn cổ như đêm dài, đến Đại Ngụy vạn cổ như đêm dài bây giờ.
Hứa Thanh Tiêu chỉ cần có một năm.
Hơn nữa câu này do bất cứ ai nói cũng có chút ngạo mạn, nhưng duy chỉ có Hứa Thanh Tiêu nói câu này lại không hề ngạo mạn, thậm chí còn có chút cảm giác khiêm tốn.
“Khụ khụ!”
Một khắc này, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được mà ho khan một tiếng, hắn thực sự không ngơ chư vị thượng thư cùng quốc công đã tới học đường Thủ Nhân rồi.
Việc này khiến hắn hơi ngượng ngùng.
Biết vậy bạn nãy sẽ không nói gì hết.