Chương 841: Hôn Sự Của Nữ Đế! Thần Cho Rằng, Hứa Thủ Nhân Không Tệ! Độc Kế Của Bồng Nho! (5)
Trần Chính Nho không nghĩ ra Bồng nho sẽ dùng loại thủ đoạn gì để gây phiền phức cho Hứa Thanh Tiêu.
Điều duy nhất có thể làm là nhắc nhở Hứa Thanh Tiêu cần phải cảnh giác.
“Trần Thượng thư, điểm này Thanh Tiêu đã rõ.”
“Chỉ là, theo trực giác của Trần Thượng thư ngài thì Bồng nho sẽ ra tay vào lúc nào?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Trần Chính Nho thoáng trầm mặc, một lát sau, ông đáp:
“Ngày sắc phong.”
Trần Chính Nho trả lời.
Đúng vậy, chính là vào ngày sắc phong.
Nếu như một người muốn công kích một người thì nhất định sẽ hy vọng vào lúc hắn ta tỏa sáng nhất rồi đánh cho hắn ta một kích trí mạng.
Bay càng cao thì ngã sẽ càng đau.
Công kích Hứa Thanh Tiêu ngay trước mắt những người trong thiên hạ, hủy hoại thanh danh của Hứa Thanh Tiêu, đây chính là thời cơ tốt nhất.
Chẳng qua đầu tiên là nhất định phải có lòng tin, lòng tin tuyệt đối, nếu không người xấu mặt sẽ chính là mình.
Câu này nói ra làm cho Hứa Thanh Tiêu rơi vào trầm mặc.
Ngày sắc phong à?
Không phải là vào năm ngày sau sao?
Hứa Thanh Tiêu đồng ý với suy đoán của Trần Chính Nho, dù sao thì ngày đó cũng chính là thời khắc huy hoàng nhất của hắn.
Nếu như ra tay vào lúc đó thì hắn sẽ chống đỡ không nổi, đúng là mất mặt đến tận cùng.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu cũng rất tò mò.
Bồng nho, cuối cùng thì ông ta sẽ dùng cách gì để đối phó mình.
Làm cho người đọc sách trong thiên hạ công kích mình giết hàng đồ thành sao?
Điều này căn bản là vô dụng thôi.
“Trở về nghỉ ngươi cho khỏe, từ từ suy nghĩ, lão phu cũng sẽ nghĩ giúp ngươi, nếu như phát hiện ra được thì có thể chuẩn bị sớm một chút.
Đến cuối cùng, Trần Chính Nho cũng không còn gì để nói, bảo Hứa Thanh Tiêu về nghỉ ngơi.
“Được.”
“Đúng rồi, Trần nho, ta muốn hỏi ngài một chuyện.”
“Muốn thành thiên địa đại nho thì cần dân ý, vậy thành thánh thì sao?”
Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên lên tiếng hỏi Trần Chính Nho về cách thành thánh.
Câu này vừa dứt, Trần Chính Nho lập tức cười khổ không ngừng.
“Thủ Nhân, mặc dù lão phu là đại nho nhưng cũng không biết thành thánh đâu, chỉ có thiên địa đại nho mới biết được cách thành thánh mà thôi.”
“Chẳng qua ngươi đã cảm thấy có hứng thú vậy thì ngày mai hoặc là ngày kia ngươi hãy đến tìm lão phu, lão phu dẫn ngươi đi đến thiên địa Văn cung một chuyến, hỏi Tuần nho một chút.”
Trần Chính Nho trả lời như vậy.
Tuần nho này cũng là một vị thiên địa đại nho, giống Bồng nho vậy, chẳng qua ông ta không phải là thiên địa đại nho của mạch Chu thánh.
Chính là vị thiên địa đại nho đã lên tiếp giúp Hứa Thanh Tiêu khi hắn tự chứng minh trong sạch lúc trước.
“Được, vậy thì làm phiền Trần nho rồi.”
Nếu như muốn hỏi và cần sự giúp đỡ gì đó liên quan đến Nho đạo thì Hứa Thanh Tiêu tất nhiên sẽ xưng hô một tiếng Trần nho.
“Khách khí rồi.”
Trần Chính Nho đáp lại mấy chữ.
Còn Hứa Thanh Tiêu thì trực tiếp rời đi luôn.
Cùng lúc đó.
Kinh đô Đại Ngụy.
Nữ đế đang ngồi đối mặt với Lý Quảng Hiếu.
Thương nghị một vài chuyện.
“Bệ hạ, sau trận chiến này, Đại Ngụy sẽ hoàn toàn bước trên con đường phồn vinh.”
“Sách lược hôm nay của Hứa Thủ Nhân sẽ giúp cho Đại Ngụy ta huy hàng ngàn năm.”
Sau khi Lý Quảng Hiếu xem xong kế sách mà Hứa Thanh Tiêu dâng lên, ông không nhịn được mà nói những lời đánh giá rất cao.
“Hứa ái khanh đúng thật là ngôi sao may mắn của Đại Ngụy ta.”
Nữ đế khẽ gật đầu, nàng cũng đưa ra lời tán dương từ tận đáy lòng.
Hứa Thanh Tiêu vừa xuất hiện thì đã giống như một ngôi sao chiến sáng con đường cho Đại Ngụy, nếu như không có Hứa Thanh Tiêu, Đại Ngụy không đến nổi sẽ diệt quốc nhưng ít nhất thì rất khó có hy vọng.
Đây quả thật chính là kỳ tài ngàn năm có một.
Cũng vào lúc này, Lý Quảng Hiếu tiếp tục lên tiếng.
“Huy hoàng ngàn năm là chuyện đã định rồi, nhưng hùng mạnh trăm năm thì vẫn chưa chắc lắm.”
Lý Quảng Hiếu bỗng nhiên lên tiếng, dường như ông đang nghĩ đến chuyện gì đó nên nói vậy.
Hùng mạnh trăm năm vẫn chưa ổn đinh?
Nữ đế có hơi tò mò, nàng nhìn sư phụ mình có hơi tò mò.
Cảm nhận được ánh mắt tò mò của nữ đế, Lý Quảng Hiếu thoáng ho khan một phen, sau đó mang vẻ mặt đầy đứng đắn và nghiêm túc nói:
“Bệ hạ, bây giờ Đại Ngụy đã ổn định, từng bước đi lên rồi, lão thần cả gan thỉnh cầu bệ hạ cân nhắc đến chuyện hôn nhân đại sự.”
Lý Quảng Hiếu lên tiếng.
Câu này vừa dứt, trong nháy mắt, ánh mắt tò mò của Nữ đế cũng thoáng bình tĩnh lại.
Trên mặt chẳng có chút vui vẻ nào mà thay vào đó, nàng lại có hơi lạnh lùng.
“Lão sư, năm đó trẫm đã nói, đời này trẫm tuyệt đối sẽ không kết hôn.”
Nữ đế lên tiếng, không muốn bàn luận về việc này, cũng cự tuyệt một cách quả quyết.
Chỉ là sau khi câu này dứt xong, Lý Quảng Hiếu lại lắc đầu, vẫn nói một cách nghiêm túc như cũ:
“Bệ hạ, từ xưa đến nay, hôn sự của đế vương chính là chuyện rất bình thường, nếu như đế vương không có con nối dõi thì giang sơn sẽ không ổn định, văn võ bá quan cũng sẽ không yên tâm.
“Vì sao phiên vương các nơi lại ngoa ngoe muốn động? Cuối cùng cũng là vì Đại Ngụy không có hoàng tử, bệ hạ không có con nối dõi.”
“Nếu như Đại Ngụy có hoàng tử thì đây chính là phúc của Đại Ngụy, cũng chính là phúc của thiên hạ, đến lúc đó, phiên vương các nơi sẽ không dám ngo ngoe động đậy nữa, quốc gia sẽ càng thêm an ổn.”
“Những lời lão thần nói không phải nói theo lẽ thường mà là vì quốc gia, mong bệ hạ cân nhắc cẩn thận.”
Câu này Lý Quảng Hiếu nói không sai.
Từ xưa đến nay, thứ mà bách quan quan tâm nhất chỉ có ba chuyện.
Đại kế dân sinh, quốc gia cường thịnh, và dòng dõi của đế vương.
Dòng dõi đế vương là quan trọng nhất, mặc kệ bây giờ ngài còn trẻ hay không cũng mặc kệ bây giờ ngươi có hùng mạnh không thì sinh sớm một chút chắc chắn là điều đúng đắn.
Lỡ như có xảy ra chuyện lớn gì thì ít nhất giang sơn cũng có người kế nghiệp, mà nếu như ngươi không sinh, vậy chờ sau khi ngươi chết đi, coi như phiên vương các nơi không muốn động cũng phải động.
“Trẫm, tuyệt đối sẽ không kết hôn.”
“Trẫm, bây giờ mới hai mươi bốn tuổi, còn có thể chấp chính được bảy mươi năm nữa.”
“Năm mươi năm sau, trẫm sẽ chọn một vị con cháu hoàng thất từ phiên vương các nơi hoặc từ các thân vương, nuôi dưỡng nó lớn lên để kế thừa đế vị của trẫm.”
Nữ đế vẫn có hơi lạnh lùng như cũ, đâu phải là nàng không còn cách nào?
Năm mươi nắm sau, tuy tiện đến phủ các thân vương chọn rồi nhận nuôi con cháu bọn họ, dốc lòng bồi dưỡng hai mươi năm, từ đó chọn ra người ưu tú nhất để kế thừa đế vị.
Đủ để chặn miệng đám người rãnh rỗi trong thiên hạ.