Chương 844: Cách Để Thành Thánh, Đại Điển Sắc Phong, Trương Ninh Tự Sát, Nguy Cơ Sắp Đến (2)
“Thứ ba, tiểu hữu, ngươi tự ngẫm lại xem, người khác muốn tu luyện lên tứ phẩm cần phải mất bao lâu? Mà ngươi tu luyện đến tứ phẩm thì mất bao lâu?”
“Cho dù nhất phẩm có cần đến máu chân long thì ít nhất ngươi còn nhìn thấy hy vọng, mà đối với võ giả trong thiên hạ mà nói, nhất phẩm chính là cái hố sâu không thể nào vượt qua, cả đời cũng không thể vượt qua.”
“Còn ngươi, thấy được hy vọng rồi nhưng có làm được hay không lại là chuyện khác, nghĩ như vậy, ngươi còn thấy nó quá đắt sao?”
Đan thần Cổ kinh nói, giọng điều vô cùng chắc chắn, điều này trái lại làm cho Hứa Thanh Tiêu có hơi trầm mặc.
Nếu như nó không lừa gạt mình vậy thì giao dịch này đúng là không lỗ, hơn nữa lại còn rất lời.
Vương giả tuyệt thế, đứng trong vị trí mười người đứng đầu, mỗi một cảnh giới đều rất hoàn mỹ. nắm giữ thần thông nhất định, có thể đứng ở vị trí top ba đồng thời đối với mình mà nói, chỉ cần có dược liệu thích hợp thì nhất định có thể đột phá.
Đúng là kiếm lời nhiều lắm.
“Được thôi, đến tứ phẩm rồi lại nói.”
Hứa Thanh Tiêu không nói thêm gì, cũng đã nói đến nước này rồi, nói nhiều hơn cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Dù sao thì cũng không vội, trong một năm hắn có thể góp đủ vật liệu là được.
Việc gấp thật sự trước mắt không phải là dược liệu vương giả mà là phẩm cấp Nho đạo.
Con sóng lớn và nguy cơ sắp ập đến, đang chờ hắn đối đầu.
“Vẫn cần đến bảy ngày sao?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Ừ, sau bảy ngày, thành đan.”
Đan thần Cổ kinh đáp lại.
“Được.”
Hứa Thanh Tiêu không suy nghĩ nhiều, cầm sách lên bắt đầu đọc.
Chẳng qua rất nhanh sau đó, giọng của Lý Thủ Minh lại vang lên bên ngoài.
“Lão sư, Trần nho tới rồi, nói là ngài hẹn, bảo ngài ra ngoài một chuyến.”
Giọng của Lý Thủ Minh từ bên ngoài vang lên.
Hứa Thanh Tiêu lập tức đứng dậy, thoáng suy nghĩ liền đoán được Trần Chính Nho đến tìm hắn để làm gì.
Đi gặp Tuân nho, vị thiên địa đại nho thứ hai trong Văn Cung.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu tất nhiên không do dự, đứng dậy đi tìm Trần Chính Nho.
Mà cùng lúc đó.
Trong mật thất Hoài Ninh vương phủ.
Hai bóng người đang ngồi đối diện nhau.
Tư thái của Hoài Ninh thân vương hơi thấp, nhìn qua người trước mặt, giọng nói chậm rãi vang lên.
“Huynh trưởng, ngày phong hầu của Hứa Thanh Tiêu sắp đến rồi.”
“Văn cung Đại Ngụy tất nhiên sẽ ra tay gây rối, chúng ta có cần thừa cơ làm vài chuyện hay không?”
Hoài Ninh thân vương mở miệng, nhìn về phía lão giả trước mắt nói thế.
“Không cần.”
“Chuyện này, không liên quan gì đến chúng ta.”
“Hứa Thanh Tiêu cũng không phải là kẻ địch của chúng ta.”
“Khụ khụ... Hoài Ninh, nhớ cho kỹ, cuối cùng thì kế hoạch của chúng ta là gì.”
Giọng nói già nua vang lên mang theo tiếng ho kịch liệt, một bóng người khác cũng cong eo, nói chuyện có vẻ hơi tốn sức.
“Ngu đệ đã rõ.”
“Chỉ là, hình như Vạn Thánh giáo đang cực kỳ đề phòng đối với chúng ta, đến bây giờ vẫn không cho chúng ta thật sự tham gia vào đó, chúng ta cứ ngoan ngoãn nghe lời như vậy sao? Không giữ chiêu nào phòng bọn họ sao?”
Hoài Ninh thân vương đứng dậy, vỗ vỗ lưng lão giả nói vậy.
“Không cần.”
“Bọn họ cần chúng ta, không có chúng ta thì kế hoạch của bọn họ không thể thành công được.”
“Kế hoạch này chỉ cần thành công thì mặc kệ bọn họ có lợi ích gì, hai huynh đệ chúng ta mới là người hưởng được lợi ích lớn nhất.”
Lão giả nói vậy, trong lời nói đầy vẻ chắc chắn.
Có được câu trả lời chắc chắn này, Hoài Ninh thân vương khẽ gật đầu.
Chỉ là một lát sau, lão giả liền mở miệng nói:
“Chẳng qua, thời gian không đủ, ta sẽ bảo bọn họ đẩy thời gian lên nhanh hơn.”
“Ngươi cũng nên bảo phiên vương các nơi chuẩn bị đi.”
“Ba tháng, chậm nhất là ba tháng, Đại Ngụy sẽ xảy ra một chuyện lớn.”
“Mà bọn họ thì chỉ cần đợi một tháng là có thể ra tay, đến lúc đó loạn thế sẽ xuất hiện.”
“Bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, còn nữa, chúng ta không cần đế vị, ngươi nhất định phải nói rõ ràng, mượn danh nghĩa của Hoài Bình, chỉ cần báo thù được là được.”
“Bọn họ sẽ tin.”
Lão giả tiếp tục nói, trong lời nói còn rất chắc chắn rằng ba tháng sau, Đại Ngụy sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Xảy ra chuyện gì lớn?”
Hoài Ninh thân vương đúng là tò mò, lập tức nhịn không được tò mò mà hỏi.
“Văn cung Đại Ngụy cũng cần phải thoát ra rồi.”
Lão giả lạnh nhạt mở miệng, trong lời nói không có bất kỳ sự kích động nào, rất bình tĩnh.
Nghe xong những câu này, Hoài Ninh thân vương lập tức lộ ra ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Ông ta có hơi không tin, thậm chí vốn dĩ ông ta không tin.
Văn cung Đại Ngụy lại muốn tách ra?
Chuyện này sao được chứ?
“Huynh trưởng.”
“Đây là chuyện không thể nào.”
Nếu như Văn cung Đại Ngụy tách ra, đối với chúng ta mà nói thì đây không phải là một chuyện tốt, lúc đó, quốc vận Đại Ngụy sẽ xảy ra vấn đề lớn.”
Phản ứng đầu tiên của Hoài Ninh thân vương chính là không thể nào.
Cảm xúc của ông ta có hơi xúc động.
Đây cũng là một trong những lần kích động ít ỏi của ông ta.
Quan trọng là, Văn Cung Đại Ngụy tách ra, chuyện này đúng là đáng sợ lắm.
Một khi thật sự như vậy, giang sơn Đại Ngụy đúng là sẽ xảy ra chuyện lớn, rất có thể sẽ rước lấy thiên tai nhân họa, bao gồm một vài thảm họa chiến tranh.
Hơn nữa điều kinh khủng nhất là gì?
Nói theo một ý nghĩa gì đó thì Văn Cung Đại Ngụy đã vượt qua Thánh nhân về mặt bản chất.
Văn cung ẩn chứa thánh khí, sau đó trải qua mấy trăm năm, là tín niệm của người đọc sách mười đời cho nên mới xây dựng nên được Văn cung Đại Ngụy này.
Có được sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, trấn áp quốc vận, chấn nhiếp yêu ma, gia trì khí vận.
Một khi không còn Văn cung Đại Ngụy, chỉ sợ yêu ma trong thiên hạ sẽ ồn ào náo loạn lên.
Thậm chí kinh đô sẽ xuất hiện đại yêu ma.
Ví dụ như vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên, bọn họ không chiến loạn gì nhưng vẫn nuôi rất nhiều binh, chính là vì muốn trấn áp yêu ma.