Chương 853: Ngày Phong Hầu, Bồng Nho Đại Náo, Tức Giận Chì Chiết Hôn Quân, Đại Ngụy Hứng Nhục (4)
Nhưng cách này đúng là hiệu quả.
Hơn nữa còn cực kỳ hiệu quả.
Người chết lớn nhất.
Chiếm vị trí đạo đức cao nhất.
Sau khi Bồng nho nói thế xong, ba trăm ngàn người đọc sách trong kinh đô cũng từ từ tỉnh hồn lại.
"Hứa Thanh Tiêu, tội ngươi đáng chết vạn lần."
"Ngươi hại Đại Nho ta vào tù, hủy danh dự của ông ấy, làm hại ông ấy nhận hết mọi ủy khuất, hôm nay bị ép đến phải tự sát, quả nhiên lòng muông dạ thú, không bằng súc sinh."
"Hừ, đây là Bình Loạn hầu của Đại Ngụy đấy ư? Đúng là đủ ngoan đủ độc."
"Hứa Thanh Tiêu, ngươi trả mạng của Đại Nho ta đây."
"Ôi Trương nho ơi là Trương nho, chịu oan chịu nhục, chết oan chết uổng, Hứa Thanh Tiêu, thủ đoạn của ngươi đúng là độc địa không gì sánh bằng. Mỗ đây nhất định phải mang chuyện ngươi làm truyền khắp thiên hạ, để tất cả người đọc sách công kích ngươi."
"Đường đường là Đại Nho lại chết ở trong lao, này đúng là mỉa mai vô cùng, sỉ nhục vô cùng."
Từng giọng nói phẫn nộ vang lên, bọn họ từ trong kinh ngạc tỉnh lại, tất nhiên là phải phẫn nộ rồi.
Những người đọc sách này coi Hứa Thanh Tiêu là kẻ thù, có hai nguyên nhân cực đơn giản.
Ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, dù sao Hứa Thanh Tiêu đúng là cuồng thật, khiến bọn họ rất khó chịu, mọi người khách sáo đối với Đại Nho, tôn trọng trưởng bối, Đại Nho răn dạy bọn họ một câu, bọn họ đều không dám nói gì, dựa vào cái gì mà Hứa Thanh Tiêu muốn tức giận chửi Đại Nho thì được tức giận chửi rủa?
Đố kỵ tài hoa, đều là người đọc sách với nhau, đều khắc khổ đọc sách giống nhau, dựa vào cái gì mà Hứa Thanh Tiêu mới hơn hai mươi tuổi đã trở thành Đại Nho, bọn họ vừa ghen tỵ cũng căm hận Hứa Thanh Tiêu, bản thân mình tôn trọng Thánh nhân, tôn trọng Đại Nho thì phải hứng chịu nỗi khuất nhục, không thành được Đại Nho.
Hứa Thanh Tiêu cuồng như thế, ấy thế lại trở thành Đại Nho, bọn họ không phục, thật sự cảm thấy không phục sâu sắc.
Nguyên nhân thứ nhất cũng tốt đấy, chủ yếu là nguyên nhân thứ hai.
Hứa Thanh Tiêu ưu tú quá, ưu tú như một vầng trăng sáng, đứng vững ở giữa bầu trời, che phủ hết hào quang của bọn họ.
Nhất là Hứa Thanh Tiêu trẻ quá mức, nếu như Hứa Thanh Tiêu là một lão già bảy mươi tám chục tuổi, dù cho có đắc đạo thành Bán Thánh, bọn họ đều không cảm thấy có chuyện gì hết.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu quá trẻ, khiến người ta không ghen tỵ cũng không được.
Cũng vì hai nguyên nhân này, người đọc sách trong thiên hạ này chán ghét Hứa Thanh Tiêu, hận không thể tìm chuyện để gây rối với Hứa Thanh Tiêu.
Đáng tiếc, mỗi lần gặp chuyện, Hứa Thanh Tiêu có thể gặp dữ hóa lành, thậm chí mỗi một lần Hứa Thanh Tiêu đều đứng ở vị trí thâm minh đại nghĩa, đứng ở vị trí đạo đức cao nhất, khiến người ta bó tay hết cách.
Nhưng lần này, người đứng ở vị trí đạo đức cao nhất biến thành Bồng nho, biến thành Thiên Đại Đại Nho của Chu Thánh nhất mạch.
Nhận oan vào tù, tự sát chứng lòng.
Chỉ thế này cũng đủ để Hứa Thanh Tiêu chết không có chỗ chôn.
"Im miệng!"
Tức thì, thượng thư Chu Nghiêm của Binh bộ cất giọng hét lên.
Trương nho tự sát, đây đúng là chuyện lớn, nhưng không đến phiên đám người đọc sách này đến công kích xỉ vả, chí ít không phải hôm nay.
"Im miệng cái gì? Làm ra chuyện thế này, chẳng lẽ còn không cho người ta nói?"
"Chu thượng thư, Trương nho chịu oan vào tù, bây giờ còn thắt cổ tự sát, ông bảo chúng ta giữ bình tĩnh thế nào đây?"
"Giỏi lắm, một đám quan lại chỉ biết bao che cho nhau, hay lắm một câu im miệng."
"Tên Chu Nghiêm này đã thành người của Hứa Thanh Tiêu rồi, ta nghe nói lần đại chiến này, Hứa Thanh Tiêu giết hàng đồ thành, không phải vì chiến tranh, mà vì thèm khát bảo vật của quốc gia đấy, lo chuyện này truyền ra ngoài, cho nên mới giết hàng đồ thành, nhìn cái bộ dáng này, Chu Nghiêm rõ là thượng thư của Binh bộ, khéo cũng bị mua chuộc rồi nhở?"
"Ngậm miệng thế nào được? Chúng ta là người đọc sách, dám nói dám chịu, ngươi dựa vào cái gì mà bắt chúng ta phải im miệng?"
Chu Nghiêm vốn chỉ định ngăn đám người đọc sách này lại, để bọn họ tạm thời đừng ầm ĩ lên nữa, chí ít là đợi nghi thức phong hầu hoàn toàn kết thúc, cộng thêm một chuyện nữa, là sứ giả các nước vẫn đang nhìn đây này.
Đám sứ giả các nước này, ngược lại còn không phải sứ giả của các nước phụ thuộc, mà là của vương triều Đột Tà, vương triều Sơ Nguyên, còn có một vài đệ tử của tông môn Tiên Đạo cũng đứng đây quan sát.
Đường đường là đại điển sắc phong của Bình Loạn hầu Đại Ngụy, lại xảy ra chuyện này, truyền ra ngoài chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
Đáng tiếc rằng Chu Nghiêm cho rằng mình có thể ép đám người đọc sách này xuống, nhưng chưa từng nghĩ sẽ bị đám người đọc sách này tóm được thời cơ, thậm chí có người ngay tại đây tung tin đồn nhảm, mở miệng ra cái là bịa đặt chuyện linh tinh, nghĩ cái gì là nói cái đấy, không có bất cứ kiêng dè gì cả,
Nghe thấy từng đợt mắng rủa, sắc mặt Chu Nghiêm lạnh tanh.
"Người đâu!"
Theo tiếng rống của Chu Nghiêm, phía dưới từng tốp tướng lĩnh duy trì trật tự ùa ra, khuôn mặt nghiêm nghị.
Ý của Chu Nghiêm là phải trấn áp được tình cảnh bây giờ trước, không để sôi trào quá mức, có việc gì từ từ nói, suy cho cùng đang có người ngoài ở đây, cho dù có muốn ầm ĩ lên thật, trước tiên cũng phải nói cho rõ ra đã.
Mà không phải mở màn cái đã chửi rủa một loạt thế kia được.
Trương Ninh chết là không sai, nhưng cũng phải để Hứa Thanh Tiêu nói xong mấy câu đã chứ?
Nhưng khi tướng lĩnh xuất hiện, đám người đọc sách này còn kích động hơn.
"Lại phái binh, được lắm, đây là cách của vương triều Đại Ngụy đối xử với người đọc sách hả?"
"Từ khi Hứa Thanh Tiêu lên làm quan, hở ra một tý là dùng vũ lực đàn áp, lúc trước Hứa Thanh Tiêu tức giận sỉ vả Nghiêm nho, nghe nói cũng là đánh người đọc sách, sau đó hắn có lỗi giết hàng, không để người đọc sách ta được nói chuyện, phái binh trấn áp, thậm chí còn để người dân đánh chúng ta."
"Giờ, Trương nho chịu oan chịu nhục, tự sát trong thiên lao, Hứa Thanh Tiêu vẫn không để chúng ta nói, còn đối với chúng ta thích thì đánh, muốn giết cứ giết."
"Được lắm, đến đi, ngày hôm nay ta đây còn muốn xem thử xem, các ngươi có dám giết sạch người đọc sách trong thiên hạ hay không?"
"Đến đi, giết đi!"
Có người lửa giận ngút trời, bước ngay ra, đi thẳng đến Bát môn Kinh binh gầm thét, nước bọt văng ra khắp nơi, căm tức nhìn Chu Nghiêm, căm tức nhìn Hứa Thanh Tiêu đứng ở bên trong cung.
Dáng vẻ hoàn toàn không sợ chết.