Chương 872: Giết Thiên Địa Đại Nho! Phế Sạch Hạo Nhiên Chính Khí Của Một Triệu Người Đọc Sách! Trở Mặt Triệt Để (5)
Hứa Thanh Tiêu giết một Thiên Địa Đại Nho, khiến cho sự tình rơi vào chỗ quyết liệt triệt để rồi.
Mâu thuẫn đã không phải đơn giản như càng sâu sắc hơn, mà đã biến thành trở mặt thật sự.
Nhưng, chính lúc này.
Hứa Thanh Tiêu cũng không rỗi tay, Hạo nhiên chính khí trong cơ thể hắn phun trào ra bên ngoài, lao nhanh như sông lớn, thậm chí còn không kém gì ba Thiên Địa đại nho kia.
Hứa Thanh Tiêu là ai, tài khí thiên hạ này chia thành tám đấu gạo, thì Hứa Thanh Tiêu độc chiếm mười đấu, nói cách khác, tài tử khắp thiên hạ này ngược lại còn nợ Hứa Thanh Tiêu hắn hai đấu gạo nữa đấy.
So Hạo nhiên chính khí? So tài khí?
"Ta chính là Hứa Thanh Tiêu!"
"Ngày hôm nay, mời Thánh Khí Văn cung, Hạo Nhiên Văn Chung khôi phục lại, tước bỏ nho vị trăm vạn kẻ đọc sách, tước hạo nhiên chính khí, biếm thành thường nhân."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
Giết Bồng Viên chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai này mới là việc Hứa Thanh Tiêu phải làm.
Tước bỏ nho vị của trăm vạn người đọc sách, bao gầm Hạo nhiên chính khí của bọn họ.
Làn này một trăm vạn người đọc sách, triệt để sa vào kiếp kẻ bình phàm, đừng hòng tu luyện ra Hạo nhiên chính khí mãi mãi, cho dù hối hận, cho dù tỉnh ngộ, cũng vô dụng.
Đây là mục đích chính của Hứa Thanh Tiêu, chuyện hắn muốn làm nhất.
Khi âm thanh này vang lên, bên trong Văn cung Đại Nguỵ, Hạo Nhiên Văn Chung cũng tỏa ra hào quang chói loà, sau đó phóng thẳng lên trời, bay về phía hoàng cung, lơ lửng ở trên đỉnh đầu Hứa Thanh Tiêu.
Đây là món thánh khí thứ hai của Chu Thánh.
"Hứa Thanh Tiêu, ngươi dám mê hoặc Thánh Khí, ngươi tội đáng chết vạn lần."
"Hạo Nhiên Văn Chung, kẻ này tâm thuật bất chính, ngươi đừng bị mắc lừa."
"Tại sao Hạo Nhiên Văn Chung lại nghe lời ngươi? Ngươi lại dùng tà thuật gì nữa?"
Đám người này sắc mặt khó coi, dù sao Hạo Nhiên Văn Chung cũng là một Thánh Khí khác của Chu Thánh, tính quan trọng không thể miêu tả được.
Bọn họ không ngờ rằng Hạo Nhiên Văn Chung sẽ nghe theo lời của Hứa Thanh Tiêu.
Doong!
Tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên.
Tiếng chuông vừa mới vang lên.
Đã kéo theo vô số tiếng thét thảm thiết.
Mười vạn người đọc sách, trong nháy mắt ôm đầu khóc rỗng, bọn họ đầu đau như muốn nút ra, toàn thân run lẩy bẩy, Hạo nhiên chính khí trong cơ thể đã không nhiều nhặn gì cho can, toàn bộ đều tan ra hết, bị phế sạch nho vị ngay tại chỗ.
Còn lại mười chín vạn người đọc sách vẫn chưa bị ảnh hưởng đến.
Ngay lúc này đây, bọn họ đã hoảng loạn hết lên rồi, cũng hoàn toàn sợ hãi, lúc trước vẫn chưa sợ, bây giờ thì sợ hết rồi.
Lúc trước vì Bồng Nho cho rằng Hứa Thanh Tiêu lu luyện dị thuật, cho nên bọn họ mới dám như vậy, cho rằng Hứa Thanh Tiêu có vấn đề.
Mà nay, Hứa Thanh Tiêu trở thành Thiên Địa đại nho, còn tự chứng minh trong sạch, bọn họ nào dám công kích cái gì nữa?
Về phần cái chết của Trương nho.
Ôi lạy người, Bồng nho còn bị Hứa Thanh Tiêu chém đầu, Trương nho là cái thá gì cơ chứ?
Hứa Thanh Tiêu đến cả Bồng nho còn dám giết, có cái gì còn không dám làm?
"Hứa nho, chúng ta sai, là chúng ta sai rồi, ngài bỏ qua cho chúng ta đi, chúng ta đảm bảo về sao tuyệt đối không tái phạm nữa."
"Hứa nho, chuyện này đều do người khác, không phải ý của chúng ta."
"Hứa nho, chúng ta đều là người đọc sách của Đại Nguỵ, là văn nhân Đại Nguỵ, chuyện lần này chúng ta đều sai, nhưng nếu ngài phế bỏ nho vị của chúng ta, đối với Đại Nguỵ mà nói không phải chuyện tốt gì đâu."
"Trăm vạn người đọc sách, nếu như bị phế nho vị, Đại Nguỵ sẽ gặp nạn lớn mất thôi."
"Hứa nho, ta biết giờ ngài đang tức giận, nhưng hàng triệu người đọc sách thế này, không thể phế được."
Có vô số người đọc sách quỳ trên mặt đất, lúc trước bọn họ đứng ở trên đỉnh đạo đức cao nhất, chết còn không sợ.
Bởi vì bọn họ biết mình không chết dược, cũng không có người nào dám giết hàng triệu kẻ đọc sách như bọn họ.
Nhưng giờ đây, bọn họ không còn đứng ở trên chốn cao nhất nữa, đã lâm vào thế đuối lý rồi.
Mà bản thân giờ còn đối mặt với cơn giận dữ tím mặt của Hứa Thanh Tiêu, đối mặt với một Thiên Địa Đại Nho đằng đằng sát khí.
Họ hiển nhiên là phải sợ.
Họ quỳ trên mặt đất, khóc lóc hô to, hy vọng Hứa Thanh Tiêu luật pháp không trừng phạt muôn dân, hy vọng Hứa Thanh Tiêu vì giang sơn Đại Nguỵ, tha cho bọn họ một mạng, đám người này đã hoàn toàn khủng hoảng rồi, đã hoàn toàn sợ hãi rồi, không còn chút cốt khí nào như trước nữa.
Đúng.
Nếu phế bỏ một triệu người đọc sách, đối với Đại Nguỵ sẽ có sự ảnh hưởng rất lớn.
Thậm chí là cực đại.
Nhưng thế thì sao?
Ánh mắt Hứa Thanh Tiêu lạnh băng, nhìn lướt qua quần nho sinh này, bên trong giọng nói không có chút tình cảm nào.
"Các ngươi giúp người khác làm chuyện ác, đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy, lại chỉ biết bóp méo sự thật, làm xằng làm bậy."
"Ngày hôm nay, cho dù có nhịn đau, Hứa mỗ cũng phải vì Đại Nguỵ trừ hại, vì thiên hạ trừ hại."
"Mời Văn Chung!"
Hứa Thanh Tiêu tụ Hạo nhiên chính khí, hoá thành một cái chùy lớn, gõ lên trên Văn Chung.
Coong!
Lại một làn sóng âm thanh nữa, tiếng chuông chấn động mây trắng trên bầu trời, truyền khắp vặn dặm sơn hà.
Lại có thêm mười vạn người đọc sách nữa bị tước nho vị.
Này đối với Văn cung Đại Nguỵ, đối với nho đạo thiên hạ đúng là một sự tổn thất thật lớn.
Bên trong Văn cung Đại Nguỵ.
Con ngươi của Tào nho như muốn lòi ra máu rồi, lão ta hận vô cùng, còn cả hai vị Thiên Địa Đại Nho sắc mặt cũng rất khó coi, Phương nho càng siết chặt nắm đấm, ông ta hô hấp dồn dập, ép cho bản thân phải tỉnh táo lại.
Nhưng việc này có thể tỉnh táo được chăng?
"Khôi phục!"
"Khôi phục!"
"Ma tính của Hứa Thanh Tiêu đã thành căn rồi, không thể tự kiềm nén được, bài trừ đối lập, giết hại nho sinh, đây là thiên địa bất dung, chư vị Đại Nho, thêm vào giữ vững Hạo nhiên chính khí, tru sát Hứa Thanh Tiêu."
Cả người Tào nho run lên bần bật, tất cả hạo nhiên chính khí bên trong người lão có, toàn bộ đều rót hết vào trong Bát Ngọc Thánh Xích.
Muốn triệt để giết chết Hứa Thanh Tiêu.
Giọng lão run lẩy bẩy.
Hứa Thanh Tiêu thật đáng hận.
Nhiều người đọc sách như thế, bị Hứa Thanh Tiêu tước nho vị ngay tại đây, đánh tan Hạo nhiên chính khí.
Họ đã hao tốn biết bao năm mới bồi dưỡng ra được nhiều người đọc sách như vậy.
Đám người đọc sách này không chỉ trợ giúp bọn họ, còn trợ giúp vương triều Đại Nguỵ, cũng trợ giúp cho toàn thiên hạ đấy.
Hứa Thanh Tiêu chẳng rõ cái gì hết, chẳng rõ ý nghĩa của nho đạo là gì, nho đạo rốt cuộc đại biểu cho cái gì.
Theo bọn họ nghĩ, Hứa Thanh Tiêu này đang làm loạn làm bậy.