Chương 873: Giết Thiên Địa Đại Nho! Phế Sạch Hạo Nhiên Chính Khí Của Một Triệu Người Đọc Sách! Trở Mặt Triệt Để (6)
Coong! Coong! Coong!
Theo lời của Tào nho, Hứa Thanh Tiêu gõ Hạo Nhiên Văn Chung ba lần, liên tiếp đánh tan Hạo nhiên chính khí trong người ba mươi vạn kẻ đọc sách.
Biến thành người bình thường hết, đả kích này đối với Văn cung Đại Nguỵ có thể nói là trí mạng.
Coong coong coong!
Lại ba tiếng chuông nữa, Hứa Thanh Tiêu cũng không sợ.
Đã đến lúc này rồi.
Còn bàn với chả bạc cái gì nữa?
Nên giết thì giết thôi, đến tận giờ phút này rồi, chẳng lẽ mình còn phải nể mặt lũ người này nữa ư?
Truyền ra ngoài chẳng phải trò cười rồi à?
Theo từng tiếng chuông vang lên.
Mỗi lần chuông vang, đều đại diện cho mười vạn người đọc sách bị huỷ bỏ.
Mà tài khí của Văn cung Đại Nguỵ, cũng bớt xuống rõ.
Phản ứng dây chuyền này ảnh hưởng rất lớn.
Sau mười tiếng chuông vang lên, ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu rơi xuống trên người Đại Nho của Văn cung Đại Nguỵ.
Nếu như nói đám người đọc sách này vô cùng ngu muội.
Thì đám Đại Nho này cũng chẳng khấm khá hơn chút nào.
Nếu đã đến cái trình độ này rồi.
Không làm thì thôi, đã làm thì làm cho xong.
Đoang!
Hứa Thanh Tiêu lần nữa thúc gục Hạo Nhiên Văn Chung, Văn Chung nổ ra tiếng vang cực lớn.
Ngay tại chỗ, tên Đại Nho lúc trước kêu gào to mồm nhất, ngay tại chỗ phát ra tiếng thét thảm thiết vô cùng thê lương, nho vị của ông ta lập tức bị chấn nát, đây không còn là tước đoạt, mà là lập tức đập vỡ.
Đại Nho nghe qua thì to phết đấy.
Nhưng đối mặt với văn khí của Chu Thánh, thì tính là cái gì cơ chứ?
Văn khí Chu Thánh, đây là có được sức mạnh của Thánh Nhân chân chính.
Giữa hai bên, đã không còn cùng một đẳng cấp nữa.
"Hứa Thanh Tiêu?"
"Ngươi điên thật rồi sao?"
"Ngươi đây là đang muốn đuổi cùng giết tận Văn cung Đại Nguỵ ta sao?"
Tiếng gầm thét vang lên, như đã phát điên phát cuồng, chất vấn Hứa Thanh Tiêu.
Theo từng thanh âm vang lên.
Thì Hứa Thanh Tiêu lại đánh chuông.
Một tên tiếp theo ngay tại chỗ bị đánh nát nho vị.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu cũng cảm nhận được Hạo nhiên chính khí trong cơ thể mình dường như sắp bị rút khô.
Đây là Thánh Khí, mình chỉ mượn tạm đến đây thôi, mới dùng được trong một lát thôi đã không gánh nổi rồi.
Phải biết rằng Hạo nhiên chính khí trong cơ thể mình so với bốn tên Thiên Địa Đại Nho là Bồng nho, Tào nho, Phương nho... còn lắm hơn.
Nhưng đếm từ nãy đến giờ mới có mười hai tiếng chuông, đã đuối rồi.
Trong chốc lát không hiểu sao Hứa Thanh Tiêu có chút khó chịu, khó chịu mình vẫn chưa phải Thánh Nhân, nếu như mình là Bán Thánh, ngày hôm nay sẽ diệt sạch Chu Thánh nhất mạch.
Mà đúng lúc này đây.
Một chùm hào quang rực sáng đất trời, từ Bát Ngọc Thánh Xích bắn thẳng đến, chùm hào quang hoá thành một thanh kiếm, xuyên thủng không gian, dường như dùng tốc độ nhanh như điện giật, đi thẳng đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Kèm theo vô cùng sát ý và thánh ý.
Keng!!
Nhưng, Hạo Nhiên Văn Chung đã cản lại đắng trước, đỡ được một thanh kiếm văn nhân này.
Kèm theo tiếng chuông khủng lồ, toàn bộ mặt đất bên ngoài hoàng cung đều nứt toác hết ra, tiếng chuông đinh tai còn truyền ra khắp vạn dặm.
A!
Lại thêm một vị Địa Nho rú lên thảm thiết, nho vị bị phế sạch.
Này, cả đám người sững sờ.
Hứa Thanh Tiêu cũng hơi kinh ngạc.
"Khôi phục triệt để rồi."
"Không để lại bất cứ đường sống gì."
Giọng nói lạnh lùng vô cùng của Tào nho vang lên.
Ông ta muốn chém chết Hứa Thanh Tiêu.
Ngay khắc này ở Văn cung Đại Nguỵ, Hạo nhiên chính khí khủng khiếp bùng lên dữ dội, nhập hết vào trong Thánh Xích.
Một luồng sức mạnh cực kỳ đáng sợ ngưng tụ lại.
Uy áp không gì sánh bằng càn quét toàn bộ kinh đô Đại Nguỵ.
Thấp là bách tính, cao là Nữ đế Đại Nguỵ.
Đều cảm nhận được luồng sức mạnh kinh khủng ấy.
Mà trường đao Thái Tổ cũng rung lên.
Ngay cả Hứa Thanh Tiêu cũng cảm nhận được thứ áp lực từ trước đến nay chưa bao giờ có.
Đối phương muốn cá chết lưới rách thật rồi.
Là trở mặt triệt để.
Thánh khí đã khôi phục lại hoàn toàn.
Kinh đô Đại Nguỵ, phía trên Văn cung, Bát Ngọc Thánh Khí sáng chói tỏa ra hào quang vô lượng.
Thiên địa biến sắc.
Mà bên trong hoàng cung Đại Nguỵ, Hạo Nhiên Văn Chung treo ở trên đỉnh đầu Hứa Thanh Tiêu.
Hai Thánh khí này dường như biến thành mối quan hệ đối địch vậy.
Chẳng qua là, năng lượng ẩn chứa trong Bát Ngọc Thánh Xích mạnh hơn một chút, nghiêng về phía chủ công hơn.
Mà Hạo Nhiên Văn Chung vẫn ở trạng thái phòng ngự.
Thánh khí ngập trời phủ khắp, người xung quanh đều cảm thấy tiếng tim đập gấp gáp.
Đất trời thay đổi, mặt trời mặt trăng mất ánh sáng, như thể tận thể giáng xuống vậy, nhóm người Đại Nho và Thiên Địa Đại Nho của Văn cung Đại Nguỵ đã hoàn toàn trở mặt.
Hạo nhiên chính khí vôn hạn ùn ùn đổ vào Bát Ngọc Thánh Xích, bọn họ muốn thanh toán sạch sẽ lần cuối cùng, muốn văn khí khôi phục lại triệt để, giết chết Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu giết Thiên Địa Đại Nho, đây đã chạm đến giới hạn cuối cùng của bọn chúng.
Uy áp khủng bố của thánh khí ập đến, khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Cho dù là cả Hứa Thanh Tiêu, cũng cảm thấy một luồng sức mạnh vô địch cuồn cuộn.
Văn cung Đại Nguỵ muốn giết Hứa Thanh Tiêu thật rồi.
Nếu không thì, sẽ không khôi phục toàn diện Thánh khí làm gì cả.
Ngay giây phút này thôi.
Ở giữa hoàng cung.
Giọng nói lạnh tanh của Nữ đế vang lên.
"Truyền ý chỉ của trẫm."
"Hôm nay sau trận chiến."
"Diệt sạch Chu Thánh nhất mạch."
Câu nói này chặt như đinh đóng cột.
Lời này của nàng vừa ra, đã khiến cho cả kinh Đại Nguỵ yên tĩnh lại.
Văn cung Đại Nguỵ là bên im lặng đầu tiên.
Hạo nhiên chính khí cũng dừng lại, Bát Ngọc Thánh Xích cũng không rung lên nữa, tất cả đều im bặt.
Thậm chí là cả Hứa Thanh Tiêu cũng câm như hến luôn.
Mọi người ở đây đầu dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía Nữ đế.
Nhất là Hứa Thanh Tiêu, ánh mắt của hắn còn kinh ngạc hơn.
Mình hung tàn thế nhân ai cũng biết.
Nhưng Nữ đế lại đi con đường tương đối bình phàm, đổi cách nói khác, ai cũng không đắc tội, để người dưới mình đi đánh nhau, đây là thủ đoạn của Nữ đế, tâm thuật của Đế Vương, đạo cân đối.
Điểm này Hứa Thanh Tiêu không có oán trách gì Nữ đế cả, ngược lại hắn cho rằng Nữ đế không xử trí theo cảm tính, đây là chuyện tốt.
Đối với sự phát triển của quốc gia, là một người cầm quyền, kiêng kỵ nhất chính là xứ trí theo cảm tình.
Một khi đã xử trí theo cảm tình, thì rất dễ nuôi dưỡng ra một đám gian thần, quá nuông chiều một phương, hoặc nói là quá chèn ép một phương đều không được phép, phải cân bằng với nhau.
Không ngờ được rằng.
Ngay trong thời điểm mấu chốt này, Nữ đế lại nói ra một câu bá đạo như vầy.
Đây cũng không phải đang giúp mình, này là nâng đỡ mình lên, nâng đỡ một cách vô điều kiện đó.