Chương 897: Nữ Đế Ghen, Hứa Thanh Tiêu Thăng Cấp Ngũ phẩm, Nhất Phẩm Đại Ngụy Trở Lại (7)
Mười ngày gần đây, Thái Thượng Tiên tông cùng Thái Thượng Phù tông phái người đi rồi, cộng thêm ba vị Đại Nho, nhưng hiệu quả cũng không quá rõ ràng.
Yêu ma tập hợp ở Trần quốc cũng càng ngày càng nhiều, mà con nào con nấy cũng vô cùng âm hiểm, địch tiến ta lùi, địch lùi ta tiến, hơn nữa hiện tại không chỉ ảnh hưởng mỗi mình Trần quốc, mười mấy nước xung quanh cũng chịu ảnh hưởng theo.
Nếu như phái một vị Thiên địa Đại Nho đi, có thể trong vòng một tháng sẽ bình định được.
Nhưng bởi vì Chu thánh nhất mạch, nên Đại Ngụy không thể phái Thiên địa Đại Nho đi được.
Cho nên chuyện này ít nhất phải cần tới ba bốn tháng mới giải quyết được.
Dùng chuỗi thời gian ba bốn tháng để giải quyết, nhất định sẽ gặp phải lời chất vấn từ khắp nơi, cùng với sự chỉ trích của người đọc sách trong thiên hạ.
Dù sao thành cũng là do Hứa Thanh Tiêu đồ, dẫn đến phiền phức lớn như vậy, phải mất tới ba bốn tháng mới trấn áp được, hoàng đế là nàng đây, sao có thể không bị lên án được?
Bây giờ, Nhất phẩm Đại Ngụy về rồi.
Vậy thì chuyện này sẽ được kết thúc nhanh thôi.
Chỉ là điều khiến Nữ đế tò mò, vị Nhất phẩm này đi đâu chơi cơ?
Cùng lúc đó.
Bình Loạn Hầu phủ.
Hứa Thanh Tiêu đã đạt được ngũ phẩm viên mãn rồi.
Hắn hít sâu một hơi, như cá voi hít thở, tinh khí cuồn cuộn tiến vào cơ thể.
Mà sau đó khởi động cơ thể một chút, một cỗ sức mạnh khủng khiếp phát tán lan ra, trên bức tường đâu đâu cũng là vết nứt.
Siết chặt nắm đấm, biến thành một chùm tia nóng rực như mặt trời, ánh sáng vàng kim chói mắt, tụ lại thành hư ảnh của một con Kim điểu.
Đây là sức mạnh của Ngũ phẩm.
Hứa Thanh Tiêu cảm thấy có một loại cảm giác sai sai gì đó mà không nói ra được, hắn cảm thấy bản thân bây giờ có thể lên trời xuống đất, đều không thành vấn đề nữa.
Nhưng đây chỉ là ảo giác.
Ảo giác về một lần thăng cấp qua nhanh như vậy.
Có điều bảy ngày nay, Hứa Thanh Tiêu cũng nhận ra một vấn đề.
Đó chính là, bản thân quả thật đang gia tăng cảnh giới Võ đạo.
Nhưng căn cơ của hắn hoàn toàn không có chút kinh nghiệm chiến đấu nào, cũng chưa từng nghiêm túc học qua thần thông của Võ đạo, thứ học duy nhất đó là Kim Ô Bác Long thuật.
Thế này không được.
Chỉ có mỗi thực lực Võ đạo hoàn mĩ không thôi, lại không hề có kinh nghiệm Võ đạo tương ứng bổ trợ cho nhau.
So với người cùng cảnh giới, bản thân chẳng khác gì một bao cát, thuộc cái kiểu để ngươi đấm ta đá vậy.
“Chỉ đáng tiếc, không có vị tiền bồi nào tới chỉ điểm cho ta.”
“Vốn hai vị huynh trường Triều Ca và Phá Tà có thể chỉ vài điểm cho ta, nhưng bây giờ bọn họ đã ngủ say rồi, ta phải đạt được cảnh giới Thánh đạo, bọn họ mới có thể tỉnh lại.”
“Nếu như có một vị Võ đạo cường giả, có thể chỉ cho ta một vài điều, vậy thì tốt biết bao nhiêu!”
Hứa Thanh Tiêu thầm cảm thán, có điều việc này chỉ suy nghĩ cho vui thôi, trong kinh đô Đại Ngụy, người có thể dạy cho hắn, nói thật lòng đúng là không có mấy người.
Mấy vị Quốc công có tư cách dạy cho hắn, nhưng bây giờ Đại Ngụy đang trong khoảng thời gian lắm việc phải lo, không thể làm chậm trễ việc của các vị Quốc công.
Cho nên đành thôi vậy.
Cũng vào lúc nào, có một giọng nói từ bên ngoài vang lên.
“Hầu gia, Cố đại nhân mời ngài tới Lại bộ một chuyến, nói là có chuyện cần gặp.”
Cùng với giọng nói vang lên.
Hứa Thanh Tiêu chậm rãi suy nghĩ một hồi, đoán ra được có chuyện gì rồi.
Chắc là kết quả lương sản đã có rồi.
Nghĩ tới đây.
Hứa Thanh Tiêu không dề dà thêm nữa, đứng bật dậy, đi thẳng ra ngoài, chuẩn bị đi đến Hộ bộ.
Trên đường lớn.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu vừa mới bước ra khỏi Hầu phủ.
Bỗng có một loại cảm giác trước nay chưa từng có đột ngột ập đến, là sự run sợ của ma chủng trong cơ thể.
Hơn nữa không chỉ đơn giản là run sợ không thôi.
Mà là thuần phục.
Giống như dã thú bình thường, gặp phải một con hổ vậy, là cái loại thuần phục như vậy đó.
Đưa mắt nhìn xung quanh.
Là một lão nhân y phục thô.
Lão nhân trông khoảng đâu đấy sáu mươi mấy tuổi, đầu tóc hoa râm, ánh mắt hiền hòa, nhìn về phía hắn.
Cảm nhận được ánh mắt của lão nhân, Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, loại áp lực khủng khiếp thế này, đến từ người đàn ông già kia.
“Tham kiến lão tiên sinh.”
Hứa Thanh Tiêu bái một bái về phía lão nhân.
Trong giây phút đó, hắn bỗng nhiên không biết phải làm gì.
“Anh bạn nhỏ này chắc là Hứa Thanh Tiêu ha?”
Nam tử nọ chầm chậm đi tới, nhìn Hứa Thanh Tiêu thong dong mở lời.
Ánh mắt ông ta có ý cười, hỏi hắn như vậy.
“Bẩm lão tiên sinh, đúng vậy.”
Mặc dù không biết đối phương là ai, nhưng dựa vào phản ứng của ma chủng trong cơ thể hắn, người này tuyệt đối không phải vị nào nhàn rỗi ăn không ngồi rồi, mà ý cười trong mắt ông ta, có chút hiền hoà, ít nhất ấn tượng đầu tiên đối với hắn không tệ.
Chắc không phải tới làm phiền mình.
“Ừm, không tệ, không tệ, tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao nha.”
Lão nhân gia gật đầu, trong ánh mắt chan chứa sự khen ngợi, mà sau đó ông ta thò tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Hứa Thanh Tiêu.
Trong một khắc, trong lòng Hứa Thanh Tiêu có chút nhột, dù sao bị một lão nhân đột ngột nắm lấy tay mình, có ai trong lòng không thầm cảm thấy nhột đâu.
Nhưng chỉ một khắc sau.
Còn chưa đợi Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, một cỗ khí chớp mắt đi khắp cơ thể của hắn.
Đến ngăn cũng không ngăn nổi nữa, chân khí Võ đạo trong cơ thể hắn, đến thời gian để phản ứng cũng không có.
Mà lúc này, lão nhân vốn đang nở nụ cười cợt ha hả, ngay tức khắc thay đổi nét mặt.
Lúc mới đầu, ma khí trong cơ thể ông ta có tuồn ra ngoài một ít, có điều ông ta đã kịp thu lại ngay, sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng lý do thực sự khiến biểu cảm của ông ta thay đổi, không phải vì lý do này, ma khí rỉ ra ngoài là chuyện thường, trong cơ thể ông ta chất chứa quá nhiều ma khí, những chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu gặp phải nữa rồi.
“Võ…Võ đạo Ngũ phẩm?”
“Ngươi đã bước vào cảnh giới Ngũ phẩm rồi ư?”
“Chà, trong cơ thể ngươi thế mà không có chút tạp chất nào luôn, cảnh giới Ngũ phẩm có nền tảng vững chặt, căn bản không thể phá vớ được, không có lấy một vết xước nào.”
“Ngươi luyện võ bao lâu rồi?”