Chương 923: Giết Nho! Bán Thánh Là Thứ Cẩu Gì? Cũng Dám Ầm Ĩ Ở Trước Mặt Lão Phu? (6)
Nhưng vào lúc này, trong Văn cung, một chùm quang mang ngút trời, giờ khắc này trong mắt tất cả người đọc sách lộ ra vẻ kinh hỉ, bọn họ thật sự cho rằng thánh ý hồi sinh.
Nhưng sau một khắc, đạo quang mang này trực tiếp oanh kích trên người tên Đại Nho này.
Bùm!
Ngay sau đó, ông ta hóa thành sương máu và chết tại chỗ.
Lúc này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Người đọc sách trong Văn cung, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, bọn họ có chút ngây ngẩn, vì sao thánh lực của Văn cung Đại Ngụy lại công kích người của mình?
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Tiếp theo đó, không chỉ có bọn họ đờ người ra mà dân chúng kinh đô cũng ngờ nghệch.
Cho dù thánh nhân không giúp người của mình thì cũng không có gì để nói, nhưng giết người của mình? Điều này có chút không thích hợp rồi đó?
“Không được nói bậy!”
“Đây là nhất phẩm!’
"Võ Đế nhân gian, không thể phạm thượng, chọc tới nhất phẩm chi tranh, đây là thánh phạt."
“Tất cả câm miệng!”
Văn cung Bán thánh mở miệng, ông ta kịp thời cảnh cáo mọi người, không nên nói bậy, sẽ có chuyện lớn.
Lúc này, mọi người càng thêm lờ mờ.
Mà bên trong Trần quốc.
Trong mắt Ngô Minh rõ ràng lộ ra vẻ khinh thường.
Thỉnh thánh ý?
Đừng nói một Đại Nho như ông ta không thỉnh được thánh ý, thật sự mời tới, thì có thể như thế nào?
Trong nhất phẩm, bản thân đại biểu cho cực hạn của mỗi một hệ thống, có được thiên địa khí vận, bất luận là Nho đạo nhất phẩm, hay là Võ đạo nhất phẩm, hoặc là Tiên đạo nhất phẩm.
Đều là một loại cực hạn.
Giữa hai bên, cũng chưa bao giờ cố ý phân chia cao thấp, bởi vì tất cả mọi người đều là vì thiên địa thương sinh mà thôi.
Dưới tình huống như vậy, có người muốn thỉnh Thánh Nhân Trảm Võ Đế Nhân Gian? Đây không phải là muốn chết sao?
Thánh nhân mặc dù còn sống, nhiều nhất cũng có thể ngang bằng với Võ Đế nhân gian, mượn lực lượng của người đọc sách thiên hạ, mượn lực thiên địa, tận khả năng ngăn cản Võ Đế nhân gian phát ác.
Có thể để cho thánh nhân giết Võ Đế nhân gian?
Thật đáng buồn cười mà..
Những người này, vẫn còn chưa biết sự đáng sợ của nhất phẩm, thật sự là óc heo.
Ngô Minh đứng trên tường thành, trong mắt tràn đầy khinh miệt.
Mà Hứa Thanh Tiêu ở một bên, lúc này hoàn toàn chấn động.
Hắn biết nhất phẩm rất mạnh.
Vũ lực rất mạnh.
Nhưng không nghĩ tới, vũ lực lại có thể cường đại đến mức này?
Nhưng điều này cũng không trách Hứa Thanh Tiêu, ví dụ như lần này bình loạn chư quốc, phái ra võ giả tứ phẩm, Võ đạo chi vương, nhưng cảm giác cũng không mạnh như vậy.
Trong thiên quân vạn mã, đoạt thủ cấp địch nhân, cái này là có thể làm được.
Nhưng dựa vào một người, đánh hạ một tòa thành lại không làm được.
Làm sao có thể không làm cho Hứa Thanh Tiêu xem thường Võ đạo?
Nhưng bây giờ, Ngô Minh xuất hiện, khiến Hứa Thanh Tiêu hiểu được.
Nhất phẩm có nghĩa là gì.
Sự cực đoan của mỗi hệ thống là một sự tồn tại vô song.
Sự tồn tại nghiêng trời lệch đất.
Là chế định quy tắc tồn tại của thế giới này.
Giờ khắc này, nội tâm Hứa Thanh Tiêu cũng hoàn toàn nóng lên.
Nếu như mình trở thành nhất phẩm, vậy thì sướng biết bao?
Nói một câu không dễ nghe, mình trở thành Bán thánh, nhiều nhất chỉ có thể áp chế đám người đọc sách này, nhưng đám người đọc sách này cũng có cách tìm mình gây phiền toái.
Ngươi tới ta lui, quả thực là đáng ghét.
Trừ phi mình trở thành thánh nhân thật sự, nếu không, người ta vẫn có thể tìm mình gây phiền toái như trước.
Nhưng nếu mình trở thành nhất phẩm võ giả thì sao?
Hơn nữa mình có đan thần cổ kinh.
Nếu mình trở thành nhất phẩm Võ giả.
Ai dám ý kiến, liền giết người đó?
Vậy không thích hơn sao?
Tâm Võ đạo của Hứa Thanh Tiêu, vào giờ khắc này đã sôi trào.
Hắn muốn trở thành nhất phẩm!
Có đan thần cổ kinh trợ giúp.
Có lẽ dễ dàng hơn thành thánh.
Mà lúc này, giọng nói của Bán thánh Văn cung cũng vang lên.
“Tiên sinh rốt cuộc còn muốn bọn ta làm gì!”
"Xin hãy nói thẳng đi."
Bán thánh Văn cung thật sự là nghẹn khuất không thôi, nhưng chuyện đã như thế, ông ta cũng chỉ có thể tiếp tục nghẹn khuất.
"Văn cung Đại Ngụy, Chu Thánh nhất mạch phải quỳ bên ngoài kinh đô Đại Ngụy, ba ngày ba đêm."
"Mỗi người đều viết vạn chữ sám hối thư."
"Cũng bao gồm cả ngươi."
“Người không theo, giết!”
"Người nào theo, tha mạng cẩu người đó."
Ngô Minh lên tiếng.
Ông ta đã đưa ra một yêu cầu khác.
Một yêu cầu không bằng giết chết bọn họ còn dễ chịu hơn.
Trong nháy mắt, Văn cung càng thêm khó chịu.
Đây là đã đánh vào mặt bọn họ, còn phải đánh gãy xương sống của bọn họ.
Nhưng.
Đây cũng là nhất phẩm bá đạo.
Nhất phẩm thiên uy.
Giọng nói Ngô Minh vang lên.
Bá đạo và trực tiếp.
Trong giọng nói không có bất kỳ ý tứ nhượng bộ nào.
Chu Thánh nhất mạch, quỳ gối bên ngoài kinh đô Đại Ngụy, ba ngày ba đêm, viết vạn chữ sám hối thư.
Đây là khuất nhục lớn, đối với bọn họ mà nói loại khuất nhục này, không bằng giết bọn họ còn hơn.
Trên dưới Văn cung một mảnh tĩnh mịch.
Nhưng trầm mặc một hồi, giọng nói Bán thánh Văn Cng lại vang lên.
"Tiên sinh, thánh không thể nhục, điều kiện lão phu đều có thể đáp ứng, nhưng thánh không thể nhục."
"Nếu không, mang đến ảnh hưởng, ta và ngươi đều không thể chịu đựng được."
"Lão phu có thể viết sám hối thư, nhưng để lão phu quỳ xuống, lão phu làm không được."
Bán thánh Văn cung mở miệng, Ngô Minh yêu cầu gì ông ta cũng có thể đáp ứng, nhưng duy chỉ có quỳ xuống là không được, ông ta là Bán thánh, đã đặt chân vào thánh cảnh.
Nếu ông ta bị sỉ nhục, mọi thứ sẽ không dễ nói như vậy.
Đến lúc đó, không phải ông ta có muốn náo loạn hay không, mà là người đọc sách thiên hạ, rất có thể sẽ đi tới bước không cách nào nghịch chuyển được.
Nếu như đi tới bước đó, đối với Đại Ngụy, đối với Ngô Minh, đối với ông ta, đối với Văn cung Đại Ngụy, đối với thiên hạ thương sinh mà nói, đều là một chuyện xấu.
Đương nhiên những người còn lại quỳ xuống, cái này có thể.
Nhưng để cho Bán thánh quỳ xuống thì lại làm không được.
Âm thanh truyền đến Trần quốc.
Hành động của Ngô Minh quả thực làm cho thế nhân khiếp sợ, cũng làm cho thế nhân triệt để hiểu rõ, nhất phẩm rốt cuộc mạnh bao nhiêu.