Chương 980: Lập Tâm Vì Thiên Địa, Lập Mệnh Vì Dân Sống, Vì Kế Thừa Tuyệt Học Của Thánh Nhân, Mở Thái Bình Vạn Thế (5)
Âm thanh to lớn vang lên một lần nữa.
Mỗi chữ Hứa Thanh Tiêu nói ra đều chiếu rọi trên vòm trời, sắc vàng lóng lánh.
Đây là Kinh Dịch.
Hứa Thanh Tiêu lựa chọn sách Thánh đạo vì mình.
Lời kinh dịch vô cùng tối nghĩa vang lên, mọi người nghe vào cảm thấy huyền ảo vô cùng. Nhưng dù tối nghĩa nhưng nó cũng thể hiện ra vô cùng phi phàm.
Mãi cho đến khi toàn bộ bản kinh dịch được Hứa Thanh Tiêu nói xong.
Một khắc sau, lại một tiếng nói to lớn chấn động trời đất vang lên.
“Ta, Hứa Thanh Tiêu, hôm nay lấy kinh dịch.”
“Nguyện tương lai người đọc sách, người người như rồng.”
Giọng nói này vang lên, giờ phút này khiến cho người đời rung động hoàn toàn.
Đây là điều khó thể tưởng tượng nổi.
Quyển kinh dịch này đúng là quyển sách hóa rồng.
Bây giờ tất cả mọi người mới hiểu được, Hứa Thanh Tiêu lấy nền tảng là sách gì.
Nếu như nói thiên tự văn lúc trước của Hứa Thanh Tiêu chính là quyển sách vỡ lòng của con trẻ, vậy thì bản kinh dịch này chính là tương lai của người đọc sách, quyển sách có thể lột xác thành rồng.
Lột xác thành rồng, ý chính là nói tài hoa như biển, chân chính hiểu được đạo lý. Hiểu được đạo lý giống như rồng đã là cực hạn.
Gừ!
Đúng lúc này có một tiếng rồng ngâm thật sự vang lên.
Chỉ thấy, phía trên Hứa Thanh Tiêu có từng đầu rồng vàng xé mở mây đen. Rồng vàng vạn trượng đạp trên mây mà đến, xoay quanh phía trên Hứa Thanh Tiêu.
Dị tượng thế này khiến cho người đời vô cùng kinh ngạc. Từ xưa đến nay là gì có kiểu dị tượng như thế này chứ.
Chỉ sợ là ngay cả thực sự biến thành thánh cũng không có nhiều dị tượng như thế đúng không?
Nhưng chính vào lúc này, kinh dịch chi thư vậy mà lại hóa thành một tòa long môn.
Đứng ở trên bầu trời Trung Châu.
Ánh sáng vô biên vô tận xuất hiện, tinh khí người đọc sách có thần, hóa thành cá nhảy vọt xuống bên dưới Long môn.
Một khi vượt qua thì cá chép hóa rồng.
“Đây chính là đệ nhất sách từ xưa đến nay!”
“Sách thánh nhân, đây chính là sách thánh nhân.”
“Hứa Thủ Nhân vì minh ý của người trong thiên hạ, hiểu ra ý nghĩ vô thượng, sau đó lập hạ lời nói bất hủ. Hiện tại còn lấy ra cả sách thành thánh, công tích như thế này, ngàn thu sau cũng sẽ không có người nào vượt qua.
“Trợn to mắt của các ngươi lên mà nhìn, đừng có mà chấp mê bất ngộ nữa. Hứa thánh nhất định thành thánh.”
Một số người đọc sách không thuộc Chu Thánh nhất mạch nhao nhao mở miệng. Bọn họ cần phải để cho Chu Thánh nhất mạch nhìn thấy rõ ràng.
Đừng có chấp mê bất ngộ như thế nữa.
Nhưng mấy lời như thế này càng khiến bọn họ thêm không phục, càng thêm tức giận cũng càng thêm ghen ghét.
Thế hệ trẻ, sở dĩ bọn họ có thể phối hợp với Văn cung như thế, thật ra nguyên nhân lớn nhất không phải bởi vì ghen tức hay sao
Bọn họ ghen ghét Hứa Thanh Tiêu.
Ghen ghét Hứa Thanh Tiêu vì sao năm nay mới gần hai mươi tuổi lại có được địa vị như thế, tài hoa như thế. Vậy nên mỗi khi Hứa Thanh Tiêu làm sai một chút chuyện, bọn họ liền bám lấy không buông.
Theo lý thuyết thì người bình thường cũng không dám đối đầu với người đọc sách trong thiên hạ mà sẽ ngoan ngoãn cúi đầu. Nhưng hết lần này đến lần khác Hứa Thanh Tiêu đều không lựa chọn cúi đầu mà ngược lại là nhận đấu với bọn họ.
Hơn nữa mỗi lần đấu, Hứa Thanh Tiêu đều có thể thay đổi thế cục.
Bọn họ sao có thể không tức? Làm sao có thể không giận?
Lúc đầu dựa theo chuyện này thì Hứa Thanh Tiêu nhất định là xong đời. Thật sự không ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu vẫn cứng ngắc như cũ, hơn nữa hôm nay hắn còn muốn thành thánh. Sao bọn họ có thể chịu được chứ?
Cộng thêm sự nhục mạ của mấy người này, người đọc sách trong thiên hạ hoàn toàn điên dại.
“Hứa Thanh Tiêu tuyệt đối không có khả năng thành thánh. Hắn mượn năng lượng của tà ma, làm gì có người nào thành thánh sau một năm? Làm gì có người chưa đến một năm đã có thể thánh thánh chứ?”
“Đúng vậy, đúng vậy. Hứa Thanh Tiêu đã mượn sức mạnh của tà ma. Hắn tuyệt đối không có khả năng thành thánh trong một năm. Chuyện này là không thể nào. Nếu như không có sức mạnh tà ma thì ai có thể thành thánh trong một năm chứ?”
“Hồng Thánh! Ngài ngưng tụ sức mạnh của người đọc sách trong thiên hạ lần nữa đi, giết chế Hứa Thanh Tiêu. Giết hắn, giết hắn!”
“Hồng Thánh, ngài mau mau diệt ma đi.”
Từng tiếng nói vang lên, là tiếng hét giận dữ của Chu Thánh nhất mạch. Hai mắt của bọn họ đã mất tiêu cự, muốn nói là không thành ma thì cơ bản không có khả năng.
Đến bước này rồi mà những người đọc sách này vẫn như thế thì hoàn toàn tặc lưỡi.
vốn tưởng rằng những người đọc sách này ngay từ đầu chỉ bởi vì Hứa Thanh Tiêu không tôn trọng Chu Thánh nên bọn họ mới hận lây Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng bây giờ xem ra là những người này quả nhiên có vấn đề.
Những người này được xem như là người đọc sách sao?
Đều là vài yêu ma quỷ quái rồi!
“Giết!”
Bên trong Văn cung, Hồng thánh cũng hoàn toàn điên rồi. Hắn ta có chết cũng không ngờ hôm nay Hứa Thanh Tiêu có thể minh ý một lần nữa, lập ngôn một lần nữa lại, càng nặng hơn là viết sách mới.
Hơn nữa còn lấy ra sách thánh nhân. Không, đây không phải mà sách thánh nhân, đây là sách để người ta có thể thành thánh.
Người người như rồng!
Bốn chữ này quá nặng nề, cũng quá vĩ đại, không khác gì bốn lời mới.
Mỗi một chuyện Hứa Thanh Tiêu làm ra ngày hôm nay đều đem lưu truyền thiên cổ.
Nếu hắn trở thành Thánh thì thật là ghê gớm. Đối với Văn cung Đại Ngụy mà nói là tai họa to lớn.
Vậy nên hôm nay cho dù như thế nào thì hắn ta cũng phải giết Hứa Thanh Tiêu.
Bất kể là như thế nào.
Hạo nhiên chính khí như biển lớn chui vào bên trong Văn kiếm. Lần này Văn kiếm không chút do dự.
Bay về phía Hứa Thanh Tiêu.
Mà trước mắt.
Hứa Thanh Tiêu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Hiện tại hắn đã đi được ba bước, còn kém hai bước nữa thôi.
Một lần nữa minh ngộ tư tưởng trung tâm.
Tư tưởng trung tâm lúc trước là tri hành hợp nhất.
Người có chí, chuyện sẽ thành.
Còn bây giờ Hứa Thanh Tiêu cần một lần nữa minh ngộ tư tưởng trung tâm.
Văn kiếm đánh tới, cơ bản là không cho Hứa Thanh Tiêu bất cứ một cơ hội nào. Chỉ có điều cũng may là Hạo nhiên Văn chung bộc phát ra năng lượng, ngăn cản Văn kiếm, còn chín đầu kim long cũng đánh giết về phía văn kiếm.
Tất cả chuyện này đều là dị tượng.