Người Đưa Tang Cõi Trần

Chương 46: Tiểu nhân tác quái

Con nữ sát kia không liều lĩnh tấn công tôi nữa, vì nó biết hiện tại thiên thời địa lợi đều bất lợi với nó, nên nó theo phản xạ lùi lại vài bước, gào lên hung ác: “Ả ta bắt buộc phải chết!”

“Tao không đồng ý.” Tôi lạnh lùng.

Con nữ sát thấy trận Thái Cực Bát Quái dưới chân tôi nên chầm chậm lui lại, cho đến khi nó lui đến chỗ tối ánh đèn đường không chiếu tới được thì biến mất hoàn toàn.

Tôi nhìn nơi nó biến mất, ngẫm nghĩ một lát rồi thở phào.

“Xong rồi, nó đi rồi.”

Lương Thiên Mỹ đứng dậy ngay, cô ấy mở to mắt nhìn tôi, hỏi: “Rốt cuộc cô ta là sao thế?”

“Cô ta bị cổ châm khống chế, có người muốn lợi dụng cô gái đó để giết cô.”

Lương Thiên Mỹ sửng sốt, cô ấy hoàn toàn không rõ rốt cuộc mình đã đắc tội ai?

“Vậy tôi phải làm sao đây? Anh… anh phải giúp tôi với!”

Nhìn Lương Thiên Mỹ giống như một con mèo con khóc thút thít, tôi thấy ngưa ngứa trong lòng, cảm giác muốn bảo vệ không rõ nguyên nhân xuất hiện.

Nhưng vừa nghĩ lại thì thấy bản thân cũng chẳng có mối liên hệ gì với cô ấy, vũng nước đục này đe doạ đến cả mạng sống, mình không thể vô duyên vô cớ giúp cô ấy được.

Tôi nghĩ ngợi, nếu như tình cảm không đáng giá thì chỉ đành dùng tiền bạc để trao đổi thôi.

Sau đó, tôi giơ một ngón tay lên. Ánh mắt phủ hơi nước lóng lánh của Lương Thiên Mỹ chớp chớp, cô ấy không hiểu ý tôi là gì.

“Mười ngàn tệ!”

Tôi vừa nói xong, Lương Thiên Mỹ bèn nhíu mày: “Anh… anh thật sự giúp được tôi sao?”

Tôi đảo mắt: “Tất nhiên, thực ra bọn tôi vốn muốn đuổi theo con quỷ chết treo kia, ai ngờ đâu cô chỉ chọc phải tiểu nhân mà thôi, có điều tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, thôi nhân tiện giúp cô lần này vậy!”

“Được được được, mười ngàn thì mười ngàn, nhưng anh nhất định phải bảo đảm tôi được an toàn.”

“Được luôn!”

Thấy mặt mày tôi hớn hở, Lương Thiên Mỹ lập tức trở về vẻ lạnh lùng của mình, hỏi: “Vậy bây giờ anh tính làm thế nào?”

“Về ngủ.”

Nói xong tôi bèn quay người chuẩn bị về. Lương Thiên Mỹ ngẩn ra: “Hết rồi hả?”

“Đêm nay thứ đó sẽ không ra nữa đâu, cô yên tâm về nhà ngủ nghỉ đi. Ngày mai tôi nói tiếp với cô.”

Lương Thiên Mỹ không nói năng gì. Tôi đưa mắt nhìn cô, thấy cô đang chu đôi môi căng mọng hồng hào của mình lên, giẫm giẫm chân rất dễ thương.

Lúc này Cửu ở cạnh tôi lên tiếng: “Tử Phàm, sao cậu phải giúp chị ấy thế? Nếu đã chứng minh được con quỷ chết treo kia không còn bám theo chị ấy thì chúng ta đâu cần phải lo chuyện này nữa đâu!”

“Không, hoàn toàn ngược lại, bây giờ tuy chúng ta không biết tung tích của con quỷ chết treo kia, nhưng có thể cảm giác được hơi thở từ cổ châm!”

“Cảm giác gì cơ?”

Tôi nheo mắt: “Chính là cảm giác bắt nguồn từ nhà tang lễ của Cao Hồng Phi ở ngoại ô đó.”

“Lại là cái nhà tang lễ đó, chuyện này sao lại vòng vèo sang tới đó cơ chứ?”

“Tớ cũng không biết, dù gì thì đây chính là trực giác, tớ thấy có rất nhiều âm sát đều chạy ra từ nơi đó.”

Ngày thứ hai, sáng sớm Lương Thiên Mỹ đã đến công ty.

Tôi đang muốn hỏi cô ấy xem thời gian này có đến nhà tang lễ kia không, vừa nhìn thấy cô ấy thì tôi phát hiện đằng sau cô ấy có một người đàn ông.

Người đàn ông kia vừa đuổi theo vừa giải thích với cô ấy: “Thiên Mỹ, em nghe anh nói, đêm qua anh thật sự chạy ra ngoài tìm người giúp đỡ, em tin anh đi mà!”

Lương Thiên Mỹ quay đầu lại, ánh mắt cô ấy tràn ngập oán hận nhìn chằm chằm anh ta, bất mãn trong lòng tích tụ đã lâu: “Tô Thế Vỹ, anh không cần giải thích, anh chỉ là một thằng nhát gan chứ chả được tích sự gì!”

“Hai người đó đang cãi nhau à?” Tôi hỏi.

“Nhìn thì có vẻ thế, đêm qua tên đàn ông kia bỏ lại cô ấy xong chạy mất dép, có lẽ là đang tức giận vì chuyện này!”

Tôi bàn tán với Cửu, cũng không dám tiến lên nói gì cả.

Ngay lúc chúng tôi đang nhìn thì Lương Thiên Mỹ bỗng nhiên quay đầu lại nhìn tôi chăm chú. Cô ấy giống như một con sư tử đang rống giận sải bước, thoắt cái đã đến trước mặt tôi. Ngón tay thon dài của cô ấy chỉ thẳng vào tôi.

Tôi theo bản năng lùi lại mấy bước, giơ tay lên: “Bà chị, không đến nỗi cháy lan tới chỗ tụi tôi chứ?”

Nhưng, cô ấy chỉ lạnh lùng bảo: “Hai giờ chiều nay, quán cà phê kế bên, dám đến trễ tôi giết anh!”

Nói xong thì cô ấy nổi giận đùng đùng đi lên lầu.

Chuyện này là sao đây trời?

Nếu đêm qua cô ấy có thể lửa giận phừng phừng như bây giờ thì chắc con nữ sát kia nhìn thấy cô ấy sẽ cong đuôi bỏ chạy ngay.

Tôi thở hắt ra, ngoảnh đầu nhìn người đàn ông bên cạnh đang nghi hoặc nhìn tôi.

“Anh có quan hệ gì với Lương Thiên Mỹ? Sao cô ấy có thể hẹn anh được?”

Tôi sờ cằm, vỗ tay: “Quan hệ nghề nghiệp!”

Người đàn ông này tỏ vẻ không tin lắm, nhưng sự thật chính là như thế.

“Tôi cảnh cáo anh, anh dám động đến một đầu ngón tay của cô ấy thì anh không xong với tôi đâu!”

Người đàn ông nói xong quay người bỏ đi thẳng, còn tôi cũng ngây ngốc đứng tại chỗ.

Cửu đi qua, hỏi tôi: “Cậu nói xem Lương Thiên Mỹ tìm cậu để làm gì?”

“Không rõ, chắc là để đưa tiền!”

Trái lại Cửu không quan tâm số tiền đó mà chỉ hỏi tôi: “Cậu nói chị ấy chọc phải tiểu nhân, thế rốt cuộc là ai nhỉ?”

“Đào hoa sát, chắc là có dính dáng tới người đàn ông kia, nhưng cụ thể thì chưa xác định được. Bây giờ tớ đang rầu vụ con quỷ chết treo kia đây này!”

“Rõ ràng nhìn thấy chỗ tơ lụa vải vóc kia bay vào cửa sổ tầng 15, tại sao lại không thấy gì trên người Lương Thiên Mỹ nhỉ?”

“Trừ phi…”

Tôi híp mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Trừ phi trong nhà Lương Thiên Mỹ không chỉ có một mình cô ấy!”

“Ý cậu là, con quỷ chết treo kia vẫn còn ở trong nhà của chị ấy?”

Tôi chỉ suy đoán, Lương Thiên Mỹ không cho tôi vào trong nhà cô ấy nên tôi cũng chẳng có cách nào khác!

Đến trưa, tôi và Cửu đến quán cà phê, thấy Lương Thiên Mỹ đã ở đó từ lâu.

Cô ấy nhìn thấy chúng tôi bèn đưa tay ra, nói: “Mời ngồi!”

Tôi và Cửu chậm rãi ngồi xuống.

Lương Thiên Mỹ gọi vài ly nước, sau đó nói với tôi: “Lần trước anh nói tôi trúng đào hoa sát, chuyện này… có liên quan gì đến việc tôi chọc phải tiểu nhân?”

“Đầu tiên cô trả lời một câu hỏi của tôi trước đã!”

Tôi nghiêm chỉnh đường hoàng, hỏi: “Cô có từng đến nhà tang lễ ở vùng ngoại ô không?”

Lương Thiên Mỹ suy nghĩ một lúc, sau đó chớp mắt, trả lời: “Có!”

“Có à? Cô đến lúc nào?”

“Thì hồi tháng trước, cậu tôi qua đời nên đưa vào nhà tang lễ, tôi đến đó tham dự lễ tang.”

“Ở đó cô có gặp chuyện gì kỳ lạ không?”

Ánh mắt Lương Thiên Mỹ hơi lóe lên, dường như có chuyện gì đó không muốn nhắc đến nên cô hơi lắc đầu: “Không có.”

Tôi có thể nhìn ra cô ấy không muốn nói, nỗi niềm khó nói thì ai cũng có thôi.

“Thôi vậy, cái gọi là mệnh phạm tiểu nhân, thật ra là do cô tiếp xúc với quá nhiều âm khí ở gần cô, âm khí càng nặng thì cô chọc trúng tiểu nhân càng cao, chắc là có liên quan đến người đàn ông kia của cô!”

“Anh ta? Liên quan gì đến anh ta chứ?”

Tôi lắc đầu: “Chuyện này thì tôi không biết, nhưng tóm lại bây giờ lúc nào cô cũng đang gặp nguy hiểm, trừ phi tìm được người hạ tiểu nhân cho cô, nếu không thì cô ta sẽ nhằm mãi vào cô đấy!”

“Chuyện này…”

Lương Thiên Mỹ cắn môi, xem ra chắc cô biết ai đang giở trò sau lưng rồi.

“Tôi nghĩ chắc cô biết là ai rồi, chuyện này không thể để lâu, xuất phát thôi!”

“Hai… Hai người cũng đi hả?”

Cửu trợn tròn mắt: “Đương nhiên chứ, đối phương muốn mạng của chị đấy chị à, một mình chị đơn thương độc mã xông vào, chị là Hoa Mộc Lan hả?”

Hoa Mộc Lan: nhân vật nữ anh hùng trong truyền thuyết dân gian của Trung Quốc, xinh đẹp, thông minh, giỏi võ. Năm cô 18 tuổi, dân tộc du mục Nhu Nhiên xâm phạm biên cảnh, quân tình khẩn cấp, toàn dân Bắc Nguỵ lên đường ra trận. Hoa Mộc Lan không muốn cha già cực khổ, lén chuốc rượu cha, âm thầm lên đường tòng quân, trà trộn vào giữa vào đám nam nhân để giết giặc. Sau khi cuộc chiến kết thúc, Hoa Mộc Lan trở về quê nhà, sống trở lại thân phận một cô gái hiếu thảo, sau cùng Mộc Lan được gả cho chàng trai tên Vương Lang.

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất