Đến tối, tôi và Cửu đến cổng lớn công ty của cậu ấy. Lúc này nhân viên công ty đang lục tục tan ca. Tôi đứng ở cổng tán gẫu với Cửu, đột nhiên một trận gió lạnh lẽo sượt qua má tôi.
Tôi quay phắt đầu lại thì thấy bóng lưng của Lương Thiên Mỹ cách tôi càng lúc càng xa, mà sau lưng cô ấy có một đám khí màu đen đang lúc ẩn lúc hiện.
Đó chính là sát khí, thật không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà nó đã chuyển hóa thành sát rồi.
Tôi híp mắt lại, đang muốn qua đó nhắc nhở cô ấy.
Ngay lúc đó tôi thấy lưng mình lạnh toát, cả người tôi cảm nhận được khí lạnh rét run.
Tôi vội quay đầu lại thì thấy một nhân viên nữ mặt mày trắng bợt đang nhìn chằm chằm Lương Thiên Mỹ, khóe miệng cô này vô thức nở một nụ cười quỷ quái, từng bước từng bước đi theo cô ấy.
“Hỏng bét rồi, chuyện vào tháng âm nên thu hút những thứ kỳ quái đến đây luôn rồi.”
Tôi rùng mình, cảm thấy có vẻ chuyện lớn không ổn rồi, theo phản xạ cũng đuổi theo hai cô gái.
Dường như cô nhân viên bị thứ gì đó dơ bẩn bám lên người, cách cô này bước đi cực kỳ quái đản, nụ cười cứng đờ quỷ dị cứ treo trên mặt, làm người ta nhìn mà sởn tóc gáy.
Cô này đi theo Lương Thiên Mỹ cả một đường thì tôi và Cửu cũng đi theo cô này cả đoạn đường.
Tôi không dám đi quá gần, chúng tôi làm nghề này thì trái lại âm khí sao cũng được nhưng lúc nào cũng phải duy trì khoảng cách nhất định với sát khí, đặc biệt là vào lúc nửa đêm, âm chuyển sát, sát hại người, chó cò (chó màu trắng) ăn vụng, chó mực cản tai ương.
Lương Thiên Mỹ đi đến một khách sạn. Một người đàn ông mặc đồ Tây ra đón cô ấy. Xem ra mối quan hệ của hai người này rất thân thiết, chắc là bạn trai gì đó của cô ấy.
Hai người gặp nhau bèn quấn quýt hồi lâu, sau đó vào trong khách sạn, còn cô nhân viên nữ kia cũng đi theo vào bên trong.
Tôi ngây người, không biết có nên đi theo vào luôn hay không?
Tôi do dự một hồi, Cửu bèn kéo tôi, bảo: “Tử Phàm, hay là kệ đi, con quỷ chết treo này đi đâu là tự do của nó, dù gì bây giờ cũng đã đốt được chỗ vải vóc tơ lụa kia rồi, chắc con này nó là cô hồn dã quỷ thôi, muốn bám theo ai thì bám!”
“Không được!” Tôi thẳng thừng phủ quyết.
Ông nội từng nói, chẳng thà bỏ qua một trăm vật cõi âm chứ không thể bỏ qua một con âm sát.
Bây giờ con quỷ chết treo này đã thành sát rồi, mà còn đang thu hút một con khác tới đây, hai sát gặp nhau thì rất có khả năng sẽ âm dương đại loạn. Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Chúng tôi đi vào trong khách sạn, tính đến quầy lễ tân hỏi thử nhưng khách sạn có quy định là không được tiết lộ thông tin của khách.
Chẳng còn cách nào nên chúng tôi đành phải tìm kiếm trong vô vọng ở hành lang lầu hai và lầu ba, vì vừa rồi con sát kia có để lại hơi thở cõi âm nên chỉ cần cảm nhận thật kỹ là biết được nó đang ở phòng nào.
Nhưng, tôi còn chưa kịp cảm nhận được thì có một tiếng kêu thất thanh vang lên ở phía sau.
Đó là giọng của Lương Thiên Mỹ.
Có chuyện rồi!
Tôi vội vã chạy qua, vừa đến cửa thì thấy người đàn ông kia lảo đảo chạy ra ngoài, còn Lương Thiên Mỹ ở bên trong mặt mày hoảng hốt, mềm oặt ngồi bệt dưới đất.
Chuyện gì đây?
Thấy người đàn ông kia chạy thẳng một mạch không thèm quay đầu lại, nhất thời Cửu nhíu chặt mày: “Đ# m#, có chuyện thì đến bạn gái mình cũng bỏ luôn vậy đó hả?”
Tôi nín thở, ổn định tinh thần, quan sát bốn phía, tim muốn vọt ra khỏi họng.
Lương Thiên Mỹ thấy tôi đi vào. Cô muốn nói gì đó nhưng lại không dám, trước mặt cô ấy là cô nhân viên cả người đầy oán khí đang đứng nhìn chằm chằm.
Cô ta sáp đến trước mặt Lương Thiên Mỹ, cười lêu lêu trêu một cách quỷ quái, nghe giọng cô này như giọng của một đứa con nít.
“Mày cướp đàn ông của tao, tao phải giết mày!” Cô nhân viên kia cất giọng quái đản.
Lương Thiên Mỹ lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi không có, tôi không có…”
Lúc này tôi chẳng biết phải làm sao. Tuy tôi biết cách đối phó nhưng cơ thể tôi lại không nghe lời gì cả, run bần bật nãy giờ.
Tôi thừa nhận, con âm sát này khác với những âm sát khác, âm khí tỏa ra từ người nó khác hoàn toàn với những con khác.
Cửu thấy tôi đờ ra, tình thế gấp gáp nên véo tôi một cái.
Cơn đau kích thích ý thức tôi, làm tôi tỉnh lại tức thì.
Mà lúc này thì con nữ sát kia bỗng dưng bóp cổ Lương Thiên Mỹ, nhìn như thật sự muốn giết cô ấy.
Tôi cuống lên, hai tay vội bấm thủ quyết, sải bước tiến lên đánh một chưởng lên vai của con nữ sát kia.
Con nữ sát kia giống như bị điện giật sau đó bị bắn ra ngoài hơn hai mét, đập mạnh vào tường. Một cây kim bạc bay ra khỏi đầu con nữ sát đó.
Tôi thở hổn hển, vừa rồi chỉ là một tầng Lôi quyết, nếu như mình chồng ba tầng thì e là con nữ sát kia sẽ hồn bay phách tán.
Cũng ngay lúc này, khi tôi nhìn thấy cây kim bạc đang nằm dưới đất kia thì vỡ lẽ tức thì.
“Cổ châm?” (Kim mang theo trùng độc. Việc chuẩn bị truyền thống của chất độc cổ liên quan đến việc phong ấn/bắt giữ một số sinh vật có nọc độc như rắn độc, rết, bọ cạp bên trong một bình (chum, vại) kín, nơi chúng ăn thịt lẫn nhau và được cho là tập trung chất độc của họ vào một con sống sót duy nhất mà cơ thể sẽ bị ấu trùng ăn cho đến khi bị tiêu hóa. Ấu trùng sống sót cuối cùng chứa chất độc tổng hợp.)
Xem ra có người đã mời thầy pháp yểm rồi, nơi này không thể ở lâu.
“Cửu, nhanh chóng đưa cô ấy rời khỏi đây!”
Lương Thiên Mỹ sợ đến mức hồn vía lên mây, cứ như vậy bị Cửu kéo ra ngoài rời khỏi khách sạn. Cả bọn chạy thục mạng trên đường lộ, cuối cùng đến một cửa hàng tiện lợi mới dừng lại.
Tôi thở dốc. Lúc này Lương Thiên Mỹ mới phản ứng lại được, khóc tu tu lên hỏi: “Đó là gì? Đó là gì vậy chứ?”
“Cô chọc phải kẻ tiểu nhân rồi!”
Đột nhiên nghe tôi nói vậy, vốn Lương Thiên Mỹ không tin vào những chuyện phong kiến mê tín, nhưng tất cả những gì xảy ra đêm nay đã khiến cô không thể không tin.
Bản thân tôi cũng không thể nào ngờ được, vốn tưởng con quỷ chết treo kia vẫn ở trên người cô ấy, ai ngờ đâu cô ấy chỉ thật sự chọc phải kẻ tiểu nhân mà thôi.
“Vậy… vậy tôi phải làm sao?”
Tôi ngoảnh đầu lại nói với Cửu: “Cậu vào cửa hàng tiện lợi mua một cái thùng quẹt và hai ký gạo nếp đi.”
Cửu cũng không dám hỏi gì thêm, lập tức đi vào mua đồ xong xuôi. Một lúc sau, chúng tôi đến một ngã tư trống trải.
Lúc này gió lạnh căm căm, Lương Thiên Mỹ phập phồng lo sợ trốn sau lưng tôi, run rẩy hỏi: “Sao cứ phải là nơi này thế?”
“Hai bên chỗ này đều là tòa nhà cư dân, âm thịnh dương suy, có thể giảm bớt sát khí, phương vị chữ Ly, là Thiên Xu trong Bắc Đẩu Thất Tinh, là sát tinh của sao Tham Lang, có thể trấn áp được oán khí trong người cô ta.”
Bắc Đẩu Thất Tinh là một mảng sao gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng. Mảng các ngôi sao này tạo nên hình ảnh giống cái đấu (đẩu) hay cái gàu sòng hoặc cái xoong và nằm ở hướng bắc vì vậy một số nước gọi nó là Nhóm sao Bắc Đẩu. Bốn ngôi đầu tạo thành tứ giác gọi là Đẩu khôi, ba ngôi sau tạo thành cái đuôi gọi là Đẩu thược. Với hình dáng như vậy thì mỗi ngôi sao cũng được đặt một tên riêng. Trong thần thoại Trung Quốc thì mỗi ngôi sao này có một vị Tinh quân trông coi. Bắc Đẩu Thất Tinh bao gồm 7 vị sao trên trời, theo đạo giáo bao gồm: Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hoành, Khai Dương, Dao Quang. Tên gọi cổ đại trong Đạo giáo, Bắc Đẩu thất tinh là Bắc Thần, được gọi là Thiên Cương.
Đối phó với nữ sát thì tốt nhất là dùng trận pháp Âm Dương Thái Cực, tuy tôi cũng chỉ theo ông nội tập luyện múa may vài đường Thái Cực quyền, nhưng đối phó với nữ sát nhỏ nhoi thì chắc là đủ!
Tôi rải gạo nếp xuống đất, hít một hơi sâu, đi thế Hữu Lâu Tất Ảo Bộ, thu chân giơ chưởng. Một cơn gió nhẹ thổi đến. Gạo nếp dưới đất bắt đầu chuyển động lăn tròn rồi xếp thành một trận Thái Cực Bát Quái bao quanh tôi.
*Hữu Lâu Tất Ảo Bộ: bước nghịch tay quét đầu gối phải. Một thức trong Thái Cực quyền. LÂU: cặp kè, song song với nhau; TẤT: đầu gối; ẢO BỘ: Tấn cung tiễn và Chão mã phối hợp.
Động tác 1: Chân trái mở mũi bàn chân sang trái 45 độ. Hông chuyển theo về bên trái, chưởng trái theo đường vòng cung từ trước ra sau lên trên, ngoại triền khiến chưởng tâm hướng lên, đồng thời chưởng phải cũng xoay theo thân từ trên xuống hướng trái (Đông-Bắc) di chuyển nội triền thành chương tâm lộn trở xuống. Mắt nhìn theo hướng thân xoay, mắt thần tụ quán chưởng trái.
Động tác 2: Trọng tâm chuyển lần sang chân trái (trước). Chân phải nhấc lên, đưa tới hướng Đông-Bắc (hướng trước), thân tiếp tục xoay về bên tái, chưởng trái cũng tiếp tục xoay theo đường vòng lên, chưởng tâm chiếu hướng Đông-Bắc, cao ngang vai ; chưởng phải cùng tiếp tục theo đường vòng hạ xuống trước bụng, chưởng úp xuống. Mắt nhìn bằng về trước theo hông xoay, mắt thần quán đến hai chưởng, trái trước phải sau.
Động tác 3: Chân phải đặt xuống hướng Đông, cách chân sau một bước lớn. Gót chân chạm đất trước, mũi bàn chân nhích lên, hông đồng thơi xoay qua phải. Kế chân phải đặt trọn trên đất, trọng tâm thân thể từ từ chuyển tư chân sau ra chân trước thành hữu cung bộ, chưởng phải xoay theo hông ra khổi gối, lòng chưởng úp xuống đất ; cánh tay ngoài song song mặt đất, chưởng trái theo hông xoay đẩy vòng tới hướng Đông, chưởng tâm chiếu thẳng tới hướng Đông, chưởng dựng đứng. Mắt nhìn theo tay phải, khi chưởng phải qua quá gối thì nhìn bằng tới trước, nhãn thần trụ nơi chưởng trái đẩy tới. (Trích trong trang 21, sách Thái Cực Quyền của Trương Tam Phong do Thầy Dương Trừng Phủ soạn, Cư sĩ Giáo sư Hàng Thanh dịch và xuất bản, viết tại Thái Không Ẩn Am, Trung thu năm Giáp Dần)*
Ông nội từng nói, Thái Cực âm dương, phân Lưỡng Nghi, Thái Cực, Vô Cực, âm bất ly dương, dương bất ly âm.
Con nữ sát kia là âm thì bản thân phải là dương, chỉ cần để cho hai cực âm dương hỗ trợ lẫn nhau, thì một cực chuyển động sẽ động tất cả, triệt tiêu lẫn nhau.
“Bật thùng quẹt lên.” Tôi nói với Cửu.
Cửu vội vàng bật lửa lên, bốn bề không một gợn gió nhưng đốm lửa lại bay về góc Đông Nam.
Tôi nhìn sang, quả nhiên con nữ sát kia đang từng bước lại gần, mặt mày dữ tợn, ánh mắt hung ác.
“Tiểu nhân khó giải quyết, cô cầm thùng quẹt tránh sang một bên.”
Lương Thiên Mỹ trốn vào trong góc, ngọn lửa từ thùng quẹt lúc mờ lúc tỏ, phản chiếu gương mặt sợ hãi tột độ của cô ấy.
Con nữ sát kia đến trước mặt tôi, nhìn tôi đầy thâm độc, quát lên: “Bớt lo chuyện bao đồng đi!”
Vừa rồi tôi chưa động đến loại sát này nên mới luống cuống không biết phải làm sao, nhưng hiện giờ tôi đã điều chỉnh tinh thần và trạng thái ổn thỏa, cung bộ tách tay, đối diện với ánh mắt của nó, cười đầy tự tin.
Cung bộ: Một tư thế trong Thái Cực quyền. Chân phải từ từ đứng thẳng lên, bàn chân trái đưa chậm chậm sát mặt đất tới hướng Nam (bàn chân chạm mặt đất khi đưa tới), rồi trọng lượng thân thể chuyển dần từ chân phải sang trái bằng cách co gối trái, chân phải thẳng, thân cũng trồi từ phải sang hướng Nam thành tả cung thối (tức Tả cung bộ hay Cung tiễn bộ tả, cũng gọi là Đinh tấn tả). (Trích trong trang 12, sách Thái Cực Quyền của Trương Tam Phong do Thầy Dương Trừng Phủ soạn, Cư sĩ Giáo sư Hàng Thanh dịch và xuất bản, viết tại Thái Không Ẩn Am, Trung thu năm Giáp Dần)
Chỉ cần thần trí và trái tim của con người ổn định thì khí trường trên người sẽ trở nên mạnh mẽ, thêm cả trận Thái Cực Bát Quái dưới chân tôi, trong giây lát đã trấn áp được sát khí trên người nó.