Lương Thiên Mỹ hơi nghi ngờ, không phải bản thân đang mang giày cao gót sao? Tại sao lại có dây giày ở đây?
Nhưng cô ấy có thể cảm nhận được ánh mắt của tôi nên cũng ngồi xổm xuống theo, nói khẽ với tôi: “Tôi nhớ ba mẹ của Lâm Lâm đã mất từ mấy năm trước rồi!”
Quả nhiên không ngoài những gì tôi dự đoán.
Trong nháy mắt, Lương Thiên Mỹ cũng liếc mắt xuống dưới bàn. Cả nhà kia không ai có một cặp chân nào cả.
“Á…”
Cô ấy ngay tức khắc bị dọa, may mà tôi lập tức dùng tay che miệng của cô ấy, nói: “Không cần hoảng loạn, trong cơ thể của mỗi người đều có dương hỏa. Cô phải bình tĩnh, lỡ như ngọn dương hỏa này tắt mất thì bọn nó sẽ ra tay với cô ngay đấy!”
Lương Thiên Mỹ cố gắng nhịn nỗi sợ hãi, chầm chậm đứng dậy nói với Lâm Lâm: “Ừm… Thời gian cũng không còn sớm nữa, Lâm Lâm, bạn tớ tìm tớ có chút chuyện nên chúng tớ đi trước nhé!”
Cô ấy nói xong, tôi và Cửu cũng đứng dậy lên tiếng chào cho đúng mực.
Ngay khoảnh khắc đó, cả nhà cô này đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Ánh mắt đó giống như muốn giết chết chúng tôi vậy.
Cửu trong tích tắc cũng phát giác được có gì đó sai sai nên lập tức hỏi tôi: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Tôi nheo mắt lại tỏ ý bảo cậu ấy đừng nói chuyện, cứ đi theo Lương Thiên Mỹ đi thẳng về phía trước là được.
Bước chân của Lương Thiên Mỹ càng lúc càng nhanh. Khi cô ấy đến cửa thì nghe Lâm Lâm ở sau lưng đang dựa vào tường, giọng nói ma quái khản đặc của cô này cất lên: “Thiên Mỹ, cậu không đi cùng tớ sao?”
“Thôi… thôi khỏi!”
Lúc này Lương Thiên Mỹ đã cực kỳ hoảng loạn, cô ấy mở toang cửa xông thẳng ra ngoài, tôi và Cửu chạy theo sau lưng.
Thấy thang máy đang ở lầu 1, Lương Thiên Mỹ không đợi nổi nữa, nhanh chóng vọt xuống bằng thang bộ. Cửu thấy dáng vẻ của cô hốt hoảng như vậy bèn hỏi: “Chị ấy trúng tà à?”
“Lúc nãy cậu không phát hiện ra hả?”
Cửu gật đầu: “Có cảm nhận được, cả nhà đó không ai bình thường, có điều tớ luôn vững tin một điều.”
“Điều gì?”
“Thường ngày không làm chuyện hổ thẹn, nửa đêm không sợ ma gõ cửa!”
Đúng là như vậy, không có lửa làm sao có khói, trong nghề phong thủy cũng như vậy. Ân oán cá nhân sẽ không dính dáng đến người khác, vậy nên Cửu mới không hề sợ hãi hoảng loạn. Điều này trái lại làm tôi thấy khá sửng sốt.
Sau đó, tôi đã cảm nhận được cả nhà kia đang chăm chăm nhìn đằng sau lưng tôi.
“Nhưng, có đôi khi vẫn nên cố gắng tránh thì hơn!”
Tôi nói xong cũng tăng tốc chạy vọt xuống cầu thang bộ, Cửu cũng chạy sát sau lưng tôi.
Sau khi chạy xuống dưới, tôi thấy Lương Thiên Mỹ đang thở hồng hộc, sau đó lên tiếng hỏi cô ấy: “Cô không sao chứ?”
Lương Thiên Mỹ lắc đầu, hổn hển nói: “Không sao, nguy… nguy hiểm quá!”
“Gì cơ?”
“Hồi nãy tôi mới nhớ ra, Lâm Lâm từng kể với tôi là mấy năm trước ba mẹ cô ấy gặp tai nạn xe cộ, lúc đó em trai cô cũng ở trong xe, vì vậy nói chính xác thì, cả nhà cô ấy chết hết rồi.”
Nhưng, hôm nay họ lại ngồi đó ăn cơm chung, còn nói rất nhiều lời kỳ lạ.
“Lúc đó cô ấy nói phải rời khỏi, lẽ nào là…”
Tôi nheo mắt: “Có thể là đi chết!”
“Không… không phải chứ?” Lương Thiên Mỹ bắt đầu thấy lo lắng.
Hiện tại vẫn chưa xác định được rốt cuộc có phải Lâm Lâm đang giở trò sau lưng hay không, vì vậy cô ấy cũng không thể trơ mắt nhìn bạn mình đi chết được.
“Anh Ngô, anh… anh biết phong thủy đạo thuật, hay là anh lên đó xem lại thử?”
Tôi lắc đầu: “Âm khí trên đó quá nặng, vả lại mấy con đó không phải là quỷ sát, mà là vật ở cõi âm. Tôi không có bất kỳ lý do gì để động thủ với tụi nó cả.”
Nhưng lúc này Cửu lại nói: “Vừa rồi tớ cứ thấy hình như chúng ta đã vào một không gian khác hay sao ấy?”
“Là sao?”
“Hai người nhìn bầu trời đi!”
Tôi và Lương Thiên Mỹ ngẩng đầu nhìn. Bây giờ đang giữa trưa, trời nắng gay gắt, nhưng nhớ lại thời tiết lúc nãy, tôi thấy thật sự khác biệt một trời một vực.
“Lẽ nào… Từ khi chúng ta bắt đầu đã bước vào một không gian khác sao?”
Tôi nhìn thang máy kế bên, lúc nãy cũng chính là do bước vào thang máy mới nảy sinh vấn đề.
“Nếu chúng ta không đi thang máy mà leo lên bằng thang bộ thì có khi nào là một cảnh tượng khác không?”
Tôi và Cửu quyết định thử. Mới đầu Lương Thiên Mỹ không tình nguyện nhưng thấy tôi và Cửu đã bắt đầu đi lên nên cô ấy cũng chỉ đành đi theo.
Thang bộ lúc này khác hoàn toàn với cầu thang lúc nãy chúng tôi chạy xuống. Vừa nãy cầu thang cực kỳ u tối, giống như sau lưng lúc nào cũng có thứ gì đó đang bám theo vậy.
Nhưng hiện tại cầu thang lại cực kỳ sáng sủa. Mỗi một tầng cầu thang đều có một cửa sổ, ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong rất rực rỡ.
Cứ như vậy, chúng tôi bò lên đến lầu 12. Lúc leo thang bộ, tôi thấy đám âm khí kia đã biến mất hoàn toàn, quang cảnh chung quanh cũng khác biệt rõ rệt.
Tôi đến hộ chung cư lúc nãy, thấy chuông cửa bên cạnh bèn ấn nhẹ.
“Kính coong!”
Âm thanh trong trẻo vang vọng khắp tầng lầu, không hề giống một chút nào với âm thanh rè rè nghẹt nghẹt khi nãy.
Cửu hít sâu, sau đó bèn gõ cửa: “Có ai không?”
Nhưng bên trong không có ai đáp lại. Ngay lúc này Lương Thiên Mỹ chợt nhớ ra cô bạn Lâm Lâm của cô ấy thường quên mang theo chìa khóa nên sẽ chuẩn bị một chìa để phía trên cửa ra vào. Bí mật này chỉ có một mình Lương Thiên Mỹ biết.
Sau đó, quả nhiên cô ấy tìm được một chìa khóa ở phía trên cửa, nhưng cô ấy không dám mở mà đưa chìa khóa cho tôi, lắp bắp: “Anh… Anh mở đi!”
Tôi nhận chìa khóa sau đó mở toang cửa nhà. Nhìn vào tôi chỉ thấy bài trí bên trong gần như giống hệt với căn hộ khi nãy, chỉ là bên ngoài trời trong gió mát, nắng vàng rực rỡ, toàn bộ gian phòng khách vô cùng sáng sủa. Bầu không khí trong nhà không hề ngột ngạt quỷ quái gì cả.
“Lâm Lâm!”
Lương Thiên Mỹ đứng ở ngoài gọi với vào trong nhưng không ai trả lời cô ấy. Cửu hỏi: “Có khi nào ra ngoài rồi không?"
Ba người chúng tôi đi vào trong căn hộ tìm kiếm.
Tầm hai phút sau, Lương Thiên Mỹ bất chợt hô lên đầy kinh ngạc.
Tôi và Cửu nghe tiếng động chạy sang, chỉ thấy Lương Thiên Mỹ ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt khủng hoảng nhìn chằm chằm về phía trước.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Thấy Lương Thiên Mỹ run lẩy bẩy chỉ về phía trước, tôi và Cửu cũng đưa mắt sang phía đó.
“Á!”
Cửu cũng bị dọa cho hết hồn, mà tôi cũng sững sờ ngay tại trận.
Trước mặt chúng tôi là Lâm Lâm, bạn của Lương Thiên Mỹ, treo cổ chết lơ lửng trong phòng.
Mà điều ghê rợn hơn nữa là cô Lâm Lâm này mặc đồ màu đỏ, mặt mày không còn sức sống, lưỡi thè ra rất dài, tròng mắt trợn trắng, kinh dị hơn nữa là hai chân cô này còn buộc một quả cân rất nặng.
Lương Thiên Mỹ sợ hãi đến mức không dám nói gì, còn Cửu vội vàng lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Tôi thì chậm rãi lại gần, quan sát thật kỹ cái xác chết treo này.
Về căn bản, treo cổ là một trong những cách chết thường thấy, chỉ là cách cô này treo cổ tự tử làm tôi thấy rất kinh ngạc.
Khoan nói đến việc mặc đồ màu đỏ, tại sao hai chân phải buộc thêm một quả cân?
Lẽ nào kiểu chết đặc biệt này còn có ẩn tình gì khác sao? Tôi bắt đầu suy nghĩ mông lung.
Cảnh sát mau chóng đến hiện trường, hỏi han một lượt về thi thể và những chuyện liên quan, sau đó chúng tôi về đồn cảnh sát cung cấp lời khai.
Có lẽ chuyện sẽ kết thúc như vậy, nhưng tôi lại không cho là thế.