Tại sao tôi lại nhận định như vậy, bởi vì nếu thật sự là Lâm Lâm muốn hại Lương Thiên Mỹ thì sao cô này phải tự sát?
Cho dù thất tình, tự tử vì tình cũng không cần phải mặc đồ đỏ, mà càng quỷ quái hơn nữa là hai chân buộc một quả cân lại càng kỳ quặc.
Bên cảnh sát điều tra theo chứng cứ khoa học nên đương nhiên sẽ không quan tâm đến những điều này, nhưng tôi thì đã rơi vào một câu hỏi hóc búa.
“Bây giờ làm sao? Cô ấy chết rồi, chắc sẽ không đến báo thù tôi đâu phải không?” Lương Thiên Mỹ hỏi tôi trên đường về nhà.
Tôi lắc đầu: “Không thể loại trừ chuyện này được. Cách cô này chết rất kỳ lạ. Tôi cảm thấy có người cố ý làm như vậy, hoặc là bảo cô này làm như thế.”
“Dạy cô ấy?”
Tôi bật đầu: “Đúng vậy, hai chân buộc quả cân, thường thì cách làm này gợi đến một cách nói về việc khóa linh hồn!”
“Khóa linh hồn?”
“Không sai, cân thuộc Kim, đồ đỏ thành sát, Kim rũ lệ sát (kim khí/kim loại treo/rũ xuống thành sát dữ), oán khí cực kỳ nặng, chỉ là ba hồn bảy vía bị khóa trong quả cân, nếu tôi đoán không lầm thì chắc chắn có người cố ý bảo cô này làm như vậy, sau khi chết thì có thể thuận lợi thu thập linh hồn!”
“Vậy rốt cuộc là ai cơ chứ?”
Tôi chậm rãi rút một tấm danh thiếp trong túi ra, nói: “Lúc nãy tôi tìm thấy bên trong phòng!”
“Đây là?”
Đúng vậy, trên tấm danh thiếp này viết tên của Cao Hồng Phi ở nhà tang lễ kia.
“Lại là cái nhà tang lễ này nữa hả?”
“Nếu không đoán sai thì rất nhiều người từng thử phương pháp này, vì dùng quả cân khóa hồn quá sức đơn giản, vả lại vừa rồi không phải chúng ta đi vào một không gian khác sao?”
“Đúng thế, cả nhà Lâm Lâm lúc đó đều là hồn quỷ!”
“Hồn quỷ bình thường sẽ không ở trong nhà mình, sau khi chết nếu có tên họ được vào phần mộ tổ tiên thì sẽ được liệt vào chung với tổ tiên, nhưng nữ chưa gả chồng thì sẽ không có họ, không được về với tổ tiên.”
“Nhưng đó chỉ là cách nói hồi phong kiến thôi, chiếu theo cách nói của ngày nay thì nếu hồn quỷ không được siêu độ thì tuyệt đối sẽ không về nhà, trừ phi là ngày thất đầu, có điều số hồn quỷ mà chúng ta đã thấy kia vẫn ở đó trước giờ!”
Tôi hít thật sâu: “Cũng chính là nói, linh hồn của cô này đã bị khóa lại trong căn hộ đó.”
“Vậy… vậy giờ phải làm gì đây?”
“Không biết, chuyện linh hồn, hai cõi âm dương cũng có mục đích khác nhau, với nghề của chúng tôi mà nói thì đó là do có tâm sự chưa được toại nguyện, nếu thứ này tiếp tục như vậy sẽ biến thành âm sát rất ghê gớm!”
Trong tình huống này, nếu dám kinh động chúng nó thì thường sẽ gặp tai bay vạ gió.
“Sao bạn của cô lại chết?”
Lúc này Lương Thiên Mỹ mới tỏ ra khó xử: “Không phải do tôi cướp bạn trai của cô ấy nên mới tự sát chứ? Chuyện này có to tát gì đâu?”
“Cô còn nhớ những lời cô đồng nghiệp bị nhập xác của cô nói với cô lúc đó không?”
Lương Thiên Mỹ nhớ lại, trong nháy mắt nổi hết da gà, bảo: “Lúc đó, hình như cô ta nói với tôi là phải giết tôi, vì tôi đã cướp đàn ông của cô ta!”
“Thế thì không cần hỏi nữa, kẻ tiểu nhân muốn hại cô hiện tại đã biến thành oán hồn rồi!”
Lương Thiên Mỹ bắt đầu hoảng hốt, cô ấy túm lấy tay tôi, khóc lóc năn nỉ: “Anh Ngô, anh phải giúp tôi!”
Ngay giờ phút này tôi cũng thấy rất bối rối, dù gì chuyện này thì tôi cũng khó mà xử lý được!
“Oán hồn sẽ được chỉ định báo thù một người nào đó, nếu như có ai khác nhúng tay vào thì sẽ làm cho nó càng phẫn nộ hơn, tuy tôi có thể khu trừ ác quỷ lệ sát nhưng muốn dẹp yên được chuyện này thì phải do chính bản thân cô làm!”
Nghe tôi bảo vậy, dường như Lương Thiên Mỹ cũng đã chuẩn bị xong tinh thần, ra sức gật đầu với tôi: “Vậy thì anh Ngô cứ dặn dò, tôi nên làm những gì đây?”
“Đi xem bạn trai của cô trước đã! Chắc anh ta cũng gặp những chuyện thế này rồi!”
“Anh ta?”
“Chính xác, nếu cô đã bị báo thù thì đương nhiên không thể thiếu phần của anh ta.”
Lương Thiên Mỹ bĩu môi, vẻ mặt cực kỳ khinh bỉ, nói: “Tôi không muốn nhìn thấy anh ta!”
“Không muốn cũng phải gặp, bây giờ hai người đang ngồi trên cùng một con thuyền gỗ đấy, lật thuyền thì chết chùm xui xẻo à!”
Tuy Lương Thiên Mỹ rất không tình nguyện nhưng sau đó vẫn phải nín nhịn, đích thân hẹn gặp người đàn ông kia.
Người đàn ông này tên là Tô Thế Vĩ, là một tổng giám đốc một công ty bất động sản, nhiệt tình, bảnh tỏn, cao ráo, là thanh niên cao phú soái (cao, giàu, bảnh) điển hình, là đối tượng thầm thương trộm nhớ của không biết bao nhiêu cô gái.
Thật ra nếu anh ta cặp với Lương Thiên Mỹ thì cũng tính là trai tài gái sắc, chỉ là nghe Lương Thiên Mỹ kể, gần đây không biết là chuyện gì mà càng lúc càng ghét người đàn ông này.
Nghe câu chuyện của cô thì thật ra lần trước tôi đã cảm nhận được thái độ của cô dành cho người đàn ông này đã thay đổi.
Chúng tôi theo Lương Thiên Mỹ đến một công ty bất động sản.
Lương Thiên Mỹ quen đường quen xá đi thẳng vào rồi hỏi lễ tân: “Tổng giám đốc Tô của các anh đâu?”
“Tổng giám đốc Tô đang ở bên trong, cho hỏi cô là?”
“Tôi là bạn anh ta!”
Không phải là bạn gái sao? Tôi thấy hơi ngờ vực, có điều ngẫm nghĩ chắc là chàng nàng gây gổ nên mới nói vậy.
Sau đó chúng tôi vào phòng làm việc của Tô Thế Vĩ.
“Ôi em yêu, cuối cùng em cũng chịu đến tìm anh rồi!”
Tô Thế Vĩ cười mừng rỡ, có điều ánh mắt của anh ta nhanh chóng nhìn sang tôi và Cửu, sau đó thì nghiêm chỉnh nhíu chặt mày: “Sao hai tên này cũng ở đây?”
“Hai anh này là bạn tôi!”
Rõ ràng thái độ của Tô Thế Vĩ dành cho tôi và Cửu không hề tốt, đặc biệt là với tôi, ánh mắt anh ta không những lạnh lùng mà còn mang địch ý với tôi.
“Em yêu, em đến tìm anh có chuyện gì hả?”
Lương Thiên Mỹ thở hắt ra, hai tay bắt chéo trước ngực, lạnh nhạt nói: “Tô Thế Vĩ, lần trước chúng ta gặp chuyện quỷ quái ở khách sạn, anh còn nhớ không?”
“Nhớ chứ em, đương nhiên anh còn nhớ, lúc đó anh có nói mà, không phải anh muốn bỏ chạy mà là đi tìm một ông đạo sĩ. Nếu em không tin thì bây giờ anh gọi ông ấy qua ngay!”
“Đạo sĩ gì cơ?”
“He he, ông đạo sĩ này giỏi lắm, ông ấy là đạo sĩ chính môn của phái Mao Sơn, pháp lực cao cường, trừ quỷ giết yêu thì lại càng cao tay ấn!”
Nghe đến đây, tôi và Cửu rủ nhau cười trộm. Vừa nghe đã biết con hàng này là đồ dỏm.
“Anh biết Lâm Lâm chết rồi chưa?”
Lương Thiên Mỹ buông một câu, nháy mắt dọa cho Tô Thế Vĩ sững sờ, nhưng anh ta nhanh chóng lắc đầu: “Em nói giỡn với anh hả?”
“Tuần trước cô ta còn gửi tin nhắn cho anh thông báo người thân qua đời nên phải đến nhà tang lễ một chuyến. Lúc đó anh còn thấy khó hiểu, cô ta gửi tin nhắn đó cho anh là có ý gì nữa kìa?”
Lúc này, tôi chợt mở miệng: “Thời gian cụ thể là khi nào?”
Tô Thế Vĩ lấy điện thoại ra, sau đó đưa cho Lương Thiên Mỹ, nói: “Em xem đi, đây có phải là số của cô ta không?”
“Chính xác là số của Lâm Lâm, thời gian là tuần trước sao?”
“Tuần trước cô này đến nhà tang lễ hả?”
“Nhìn vẻ mặt của mọi người, chuyện này không phải là thật chứ? Lâm Lâm thật sự chết rồi sao?”
Lương Thiên Mỹ bực mình, nói: “Tôi lấy mấy chuyện này ra đùa với anh chắc? Lâm Lâm treo cổ tự tử đó. Lần trước lúc ở khách sạn, cái cô vào phòng đó rất có khả năng đã bị Lâm Lâm nhập xác nên đến tìm chúng ta báo thù!”
“Đ## m#! Chuyện này… chuyện này có liên quan gì đến anh chứ? Cô ta muốn tìm thì cũng là tìm em chứ!”