Người Đưa Tang Cõi Trần

Chương 50: Đạo trưởng Huỳnh

Những lời như vậy mà tên đàn ông này cũng nói ra được. Lương Thiên Mỹ nghe vậy lập tức cau chặt đôi mày thanh tú, giận dữ chỉ vào anh ta, quát lên: “Tô Thế Vĩ, anh còn là đàn ông không thế hả?”

Ngay lúc đó, Tô Thế Vĩ hơi khinh bỉ, đáp lại: “Dù gì chuyện này cũng chả liên quan gì đến anh, có điều em là bạn gái của anh nên đương nhiên anh phải giải tỏa ưu phiền cho em thôi!”

Nói xong, Tô Thế Vĩ rút một lá bùa màu vàng từ trong túi áo ra rồi đưa cho Lương Thiên Mỹ, anh ta mỉm cười: “Em xem đi, đây là bùa anh lấy cho em đó!”

“Bùa chú?”

Tôi và Cửu ghé qua nhìn. Tôi chỉ thấy lá bùa kia vẽ nhăng nhít loạn xạ, nhìn giống như đồ con nít vẽ.

Trong chớp mắt, tôi và Cửu cùng lúc lắc đầu liên tục, cười bảo: “Cái này chắc không phải là bùa quỷ đó chứ?”

“Gì chứ? Mấy người không hiểu thì đừng nói bừa, lá bùa này là bùa trừ quỷ tôi xin ở chỗ đạo trưởng Huỳnh!”

“Bùa trừ quỷ?”

Tôi theo bản năng bật cười. Bùa chú chân chính phải dùng chu sa hòa với máu gà ác viết trên giấy vàng, còn lá bùa này lại dùng mực nước đỏ vẽ lên, căn bản dùng để đối phó với linh sát cũng chẳng có tác dụng nữa là.

“Cái ông đạo trưởng Huỳnh này của anh tin được không đó?”

“Ha ha, em hỏi dân vùng này đi, trong phạm vi mười dặm vuông có ai mà không quen đạo trưởng Huỳnh chứ?”

Thấy cô ấy không tin, Tô Thế Vĩ bèn chủ động nói: “Thế này đi, thấy em không tin nên bây giờ anh sẽ đưa em đi gặp ông ấy!”

Lương Thiên Mỹ ngoảnh lại nhìn tôi. Lúc này tôi cũng muốn tìm hiểu một chút người tên là đạo trưởng Huỳnh này rốt cuộc có lai lịch gì.

“Được thôi, vậy anh dẫn đường đi!” Lương Thiên Mỹ gật đầu, cười đồng ý.

Tô Thế Vĩ mỉm cười, sau đó ôm lấy bờ vai thơm ngát của Lương Thiên Mỹ, cười khẽ: “Như vậy mới đúng nè! Không phải ai cũng gặp được đạo trưởng Huỳnh đâu!”

“Ôi? Khó gặp vậy sao?”

“Đương nhiên rồi, truyền nhân của đạo pháp Mao Sơn đâu phải dễ gặp như vậy được? Rất nhiều người quan chức, giàu có phải đích thân đi gặp đấy!”

Anh ta nói huyên thuyên một tràng mà Lương Thiên Mỹ vẫn thấy hơi nghi ngờ, còn tôi và Cửu bên này cứ cười mỉm.

Cửu biết đạo thuật của tôi nên cậu ấy luôn có một mức độ nghi ngờ nhất định với những người khác, còn tôi thì chỉ cần mỗi một lá bùa đó thôi cũng đủ biết cái người tên là đạo trưởng Huỳnh này chắc là lừa bịp!

Nhưng, nếu đã đến rồi thì cũng nên đi xem bộ mặt thật của đạo trưởng Huỳnh thôi.

Sau đó, Tô Thế Vĩ đưa chúng tôi đến gác Tụ Bảo ở trung tâm thành phố.

Nơi đây là hội sở tư nhân, tòa nhà cao chọc trời, bên trong toàn là quan chức cấp cao và giới thượng lưu giàu có, trong đó có một khu gọi là “Hoàng Long Hội Điện” là nơi ở của đạo trưởng Huỳnh.

Sau khi vào, tôi quan sát thấy bài trí bên trong cực kỳ xa xỉ choáng ngợp, mỗi hai con sư tử đá cao hơn hai mét cũng đã cực kỳ chấn động rồi.

Thiết kế bên trong rất kỳ lạ, dường như rất chú trọng đến vị trí tài bảo trong phong thủy, bên trái là một con Thanh Long bằng ngọc, bên phải là một con Bạch Hổ cũng bằng ngọc, Chu Tước trước mặt, Huyền Vũ sau lưng. Tuy rất có khí phách nhưng mà vị trí phong thủy thì sai.

“Ôi chà! Chỗ này thật tráng lệ nhỉ!”

Cửu cảm thán, còn tôi cũng gật đầu: “Đồng ý, có điều nói đến khí trường của Mao Sơn thì chỗ này vẫn còn đôi chỗ khiếm khuyết.”

Tô Thế Vĩ bên cạnh đảo mắt với tôi, cười lạnh: “Anh thì biết cái gì?”

Một người đàn ông trung niên mặc áo bào đạo sĩ màu vàng nhanh chóng đi ra.

Ông ấy cầm phất trần, đội mũ cao, thấy chúng tôi đến thì nhíu chặt hàng mày trắng rồi hỏi Tô Thế Vĩ: “Anh Tô, lần trước tôi đã giúp anh giải quyết hung sát rồi, sao hôm nay lại đến đây nữa thế? Lẽ nào lão đạo tính không được chuẩn xác sao?”

“Không không, tôi nào dám chứ? Hôm nay tôi dẫn bạn gái đến đây, gần đây cô ấy bị phạm tiểu nhân, hy vọng ông đây có thể giúp hóa giải cho!”

Tô Thế Vỹ kéo Lương Thiên Mỹ qua. Ông đạo sĩ Huỳnh quan sát đánh giá cô một lượt rồi mỉm cười, lắc đầu bất lực: “Ôi, đây là số rồi!”

“Sao cơ?”

Tôi hơi khó hiểu nên cố ý tiến lên hỏi: “Vì sao đạo trưởng lại nói như vậy? Lẽ nào ông thấy tướng mạo của cô ấy gặp chuyện lớn hay sao?”

“Ừ, chàng trai trẻ này có tí tuệ căn đấy.”

Cửu âm thầm cười trộm đằng sau lưng, ánh mắt cậu ấy giống như đang trông chờ trò hay nhìn sang tôi.

“Tử Phàm à, cậu là chuyên gia trong phương diện này, sao không biểu hiện một chút cho lão đạo sĩ này xem đi?”

Lúc này tôi không muốn biểu hiện, cũng chẳng cần thiết phải biểu hiện. Hồi trước ông nội từng nói, phong thủy là sự hiểu biết của người về hai thế giới, có một câu nói rất hay, chính là tin thì có, không tin sẽ không có, đây chính là kết luận của người vô thần.

Đương nhiên, những người có học thuật chúng tôi tất nhiên sẽ tin vào những chuyện quỷ dị.

Vì hai giới âm và dương cần phải cân bằng, nếu như âm dương mất cân bằng thì thế gian sẽ đại loạn. Người ở âm, âm ở dương, về lâu về dài, âm dương rối loạn thì sẽ phá hoại kết cấu tổng thể của phong thủy.

Vì vậy, bây giờ chúng tôi chỉ có thể âm thầm điều chỉnh, còn những người rêu rao gì mà đạo pháp Mao Sơn, thần tiên sống gì gì đó, tất nhiên cũng chỉ là trò lừa gạt mà thôi.

Phải biết rằng, trước giờ người hiểu học thuật sẽ không dễ dàng biểu hiện ra ngoài.

“Vậy đạo trưởng Huỳnh có thể xem giúp tôi thử tôi đã chọc phải thứ gì không?” Lương Thiên Mỹ cố ý hỏi.

“Ừm, theo ta thấy thì chắc là cô đã chọc phải một oán hồn trẻ con chết yểu lúc trước.”

“Oán hồn trẻ con?”

“Không sai, thứ này chưa ra đời đã chết lưu, oán khí cực lớn, với cô mà nói là một kiếp nạn lớn đấy!”

Lúc này những gì Lương Thiên Mỹ nghe được khác xa với điều tôi bảo. Bây giờ cô ấy càng chịu tin tưởng tôi hơn.

“Ông nói sai rồi, tôi không đắc tội với oán hồn trẻ con gì cả, mà là một cô gái! Chính là bạn gái cũ của anh ta!”

Đạo trưởng Huỳnh nghe vậy nên hơi lúng túng, nhưng vẻ mặt ông này vẫn bình tĩnh như thường.

Ông ta cười: “Vậy chắc là người bạn gái cũ này đã tìm một sư phụ chuyên về cổ trùng độc ác dùng oán hồn trẻ con để hạ chú lên người cô!”

Mấy lời này của ông ta thật sự thêu dệt đến độ làm tôi thấy hơi cạn lời. Tôi bất lực lắc đầu, cười khẽ: “Ông dám nói thật đấy nhỉ?”

“Ủa? Chàng trai trẻ này có ý kiến khác sao?”

“Đạo trưởng Huỳnh, tôi nói ông nghe cho rõ đây, cô gái mà tôi đắc tội kia đã chết rồi, treo cổ chết!”

“Bốp!”

Cô ấy vừa nói dứt câu thì đạo trưởng Huỳnh phất luôn cây phất trần, một chưởng vỗ lên bàn, nói: “Vậy thì đúng rồi, sau khi cô gái này chết đi đã hóa thành oán linh bám lên người cô.”

“Ủa… Không phải hồi nãy nói là oán hồn trẻ con sao?”

Tô Thế Vĩ hơi bối rối, cười khổ.

Lương Thiên Mỹ cũng lắc đầu, xem ra người tên là đạo sĩ Huỳnh này trên căn bản chỉ là một tên lừa bịp buôn thần bán thánh.

“Bỏ đi, Tô Thế Vĩ, cái thứ đạo sĩ này anh giữ lại mà dùng cho anh đi, tôi nghe theo anh Ngô được rồi!”

“Ơ! Thiên Mỹ, em không thể chỉ nhìn vào những điều này, đạo trưởng Huỳnh là đại sư phong thủy, ông ấy chắc chắn có biện pháp giúp được em mà!”

Đạo trưởng Huỳnh vuốt chòm râu trắng muốt của mình, khẽ cất tiếng: “Đó là đương nhiên, lão đạo cực khổ nghiên cứu đạo thuật mấy chục năm, từ thiếu niên đến trung niên, tổng cộng đã bói hai ngàn ba trăm chín mươi ba quẻ và chưa từng tính sai tính sót gì cả.”

“Nếu nữ thí chủ không tin thì mười hai giờ đêm nay mời cô đến đây một chuyến, đêm tháng âm, ta bảo đảm có thể giúp cô trừ khử oán linh!”

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất