Người Đưa Tang Cõi Trần

Chương 54: Hút dương

Hai mắt Tô Thế Vỹ trợn trừng. Anh ta gập người lại ộc một ngụm máu đen xuống sàn.

Ngay lập tức cả phòng tắm nồng nặc mùi tanh hôi, dường như ngụm máu đen kia đã thối rữa rồi.

Tôi theo phản xạ bấm thủ quyết, lợi dụng Lôi quyết hộ thể, sau đó xả nước cho trôi sạch ngụm máu kia. Xử lý xong mọi thứ, Tô Thế Vĩ mới thở phào một hơi.

Sau đó, tôi cảm nhận được chắc con quỷ chết treo kia vẫn còn trên người anh ta. Vừa rồi bùa trấn sát có tác dụng với anh ta, có nghĩa là thứ này vẫn chưa biến thành hoạt sát, vẫn cần phải dựa vào cơ thể người sống để tồn tại.

Tôi xử lý vệ sinh vết thương của Tô Thế Vĩ xong bèn đỡ anh ta về lại sô-pha trong phòng khách, sau đó ra chỗ cửa chính hô lên với Lương Thiên Mỹ và Cửu đang đợi ở ngoài: “Hai người vào đi!”

“Được!”

Dường như Lương Thiên Mỹ và Cửu gom góp hết dũng khí mới dám tiến vào.

Nhưng vừa mới bước vào, hai người lập tức phát hiện ra vệt máu bầm đen trong phòng khách và dấu vết máu me loang lỗ khắp nơi nên bị dọa sợ đến mức mềm nhũn ra trên đất.

“Chuyện này… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Cô hỏi anh ta đi, tôi cũng chẳng rõ!”

Vẻ mặt Tô Thế Vĩ trắng mét thảm hại, bất đắc dĩ thở ra, nói: “Tôi nôn nóng quá rồi!”

“Rốt cuộc anh đã trải qua những gì thế?” Lương Thiên Mỹ khó hiểu, hỏi.

Nhìn khắp nơi gần như là hiện trường phạm tội, Tô Thế Vĩ liều mạng lắc đầu: “Ôi, tôi cứ ngỡ là diễm phúc trời ban, ai ngờ đâu lại là một con nữ quỷ!”

“Lại là con nữ quỷ kia?”

“Không phải…”

Tôi hơi lắc đầu, nói tiếp: “Chắc là con quỷ chết treo kia, chắc lúc đầu khi nó quấy lấy Cửu thì cậu cũng từng nhìn thấy nó nhỉ?”

Cửu ngay lập tức cật lực lắc đầu, phân bua: “Đừng có dây vào tớ, tớ không có háo sắc như thằng cha này!”

Ngay lúc đó dường như tôi nhìn thấy một bóng hình phụ nữ mờ nhạt phản chiếu trong mắt của Tô Thế Vĩ, tuy rất nhỏ bé nhưng tôi cảm giác được cô ta chính là con quỷ chết treo kia, chỉ là gương mặt đó rất mơ hồ, cũng không biết mặt mũi trông như thế nào!

Tôi rót một ly nước nóng đưa cho Tô Thế Vĩ để anh ta hồi sức. Uống nước xong, anh ta thở một hơi thật dài: “Cảm giác này giống như vừa trở về từ Quỷ Môn quan, bây giờ cả người tôi không có chút sức nào cả.”

“Vậy thì khẳng định là con quỷ chết treo kia đã hút sạch tinh khí của anh, bây giờ cơ thể anh đã xụi lơ rồi.”

Nói đến đây, Tô Thế Vĩ hơi để ý đến Lương Thiên Mỹ rồi nói: “Thiên Mỹ, em pha giúp anh một ly cà phê được không?”

Lương Thiên Mỹ tỏ vẻ rất không tình nguyện, nhưng thấy tình trạng thê thảm thế này của anh ta cũng hơi không đành lòng, cô bèn đứng dậy đi vào nhà bếp.

Mà lúc này Tô Thế Vĩ nói ngay với tôi: “Anh Ngô, anh phải cứu tôi với, đêm nay thứ đó đến vắt kiệt tôi một lần, ngày mai lại đến nữa, tôi không biết có bao nhiêu tinh khí cho nó hút nữa!”

Cửu cười lạnh: “Thế không phải đúng ý anh quá còn gì? Chết dưới mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu!”

“Anh bớt dùm đi. Anh Ngô, thật ra tôi biết anh mới là người có bản lĩnh thật sự, nên xin anh nhất định phải ra tay cứu tôi với.”

Tôi sửng sốt, ban đầu cứ tưởng con quỷ chết treo này chỉ quấn lấy Cửu thôi, ai ngờ bây giờ nó đổi ý muốn dựa vào việc hút tinh khí của đàn ông để thành tinh.

Kiểu đàn ông tinh lực dồi dào như Tô Thế Vĩ chính là một trong những thứ “đồ ăn” mà con quỷ chết treo kia thích nhất.

Xem ra muốn đối phó với con quỷ chết treo này phải cần một ít thủ đoạn.

“Bây giờ thứ này đang ở trong người anh, bây giờ trời gần sáng rồi, bình minh mặt trời mọc, chắc sẽ không ra ngoài quậy anh nữa đâu.”

Tôi vừa dứt câu, Tô Thế Vĩ hỏi ngay: “Vậy tối mai thì sao? Thứ đó ở mãi trong người tôi là một tai họa ngầm đó!”

“Cà phê đây!”

Lương Thiên Mỹ pha một ly cà phê rồi đưa cho anh ta, nét mặt lạnh lùng hờ hững.

“Cảm ơn em, Thiên Mỹ, anh biết em lo cho anh mà!”

“Không, là do anh Ngô đòi đến nên tôi mới đến, nếu một mình tôi thì ai thèm lo anh sống hay chết!”

“Được rồi, đừng nói nữa, bây giờ cũng không phải là lúc nói những chuyện này.”

Tôi sờ cằm, nói với Cửu: “Chỗ tơ lụa kia vẫn còn ở trong nhà của cô Lương, bây giờ cậu và Lương Thiên Mỹ về đó tìm cho ra.”

“OK fen!”

Cửu gật đầu, sau đó hỏi tôi: “Tử Phàm, vậy cậu làm gì?”

“Tớ có vài lời cần nói với Tô Thế Vĩ, hai người đi trước đi!”

Sau khi hai người kia rời khỏi căn hộ, tôi quay lại nhìn Tô Thế Vĩ, nói thẳng: “Được rồi, hai người họ đi cả rồi, có chuyện gì giấu diếm thì bây giờ nói hết với tôi đi!”

“Giấu diếm? Giấu diếm gì cơ?” Tô Thế Vĩ còn trưng bộ mặt vờ vịt giả như không biết gì ra với tôi.

Tôi hết cách thở dài, bảo: “Lý do con quỷ chết treo này chọn quấy nhiễu anh là vì trong người anh có âm khí hòa hợp được với nó, anh nghiêm túc nói cho tôi biết, trước kia anh có từng hại ai không?”

“Hại người? Chuyện này liên quan gì đến hại người?”

“Liên quan lắm đấy, nếu anh làm chuyện thương thiên hại lý thì âm dương thiện ác, thậm chí vận may trong người anh sẽ thay đổi, bây giờ âm khí trong người anh mạnh như vậy, chắc hồi trước làm ra rất nhiều chuyện thương thiên hại lý phải không?”

Thấy tôi nói vậy, thật ra bản thân Tô Thế Vĩ cũng phát hiện được nên bối rối cúi đầu, nói: “Thật ra cũng không tính là hại người… Tôi chưa từng giết ai, chỉ là lừa gạt vài cô gái mà thôi!”

“Lừa gạt? Lừa gạt thế nào? Lừa tiền hay lừa tình?”

“Lừa tình, con người tôi hơi háo sắc, ngoài chuyện đó ra thì tôi không nhớ ra được chuyện hại người nào nữa!”

Quả nhiên là vậy, thế nên con quỷ chết treo kia mới cắn anh ta không buông, ra tay ở chỗ này.

“Anh thật là…”

Nhất thời tôi không biết phải nói anh ta thế nào, chỉ bất đắc dĩ thở dài, than: “Thôi vậy, dù gì bây giờ con quỷ chết treo kia đang ở trong người anh, muốn hút tinh khí của anh cũng là chuyện bất kỳ lúc nào.”

“Vậy nên, anh Ngô, anh phải cứu tôi với, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đưa cho anh!”

Vấn đề không phải là tiền hay không mà là nếu con quỷ chết treo này cứ không chịu ra thì tôi cũng rất khó tìm được cách để đối phó.

Tôi nghĩ dùng thanh đại đao kia nhưng sợ là loại đao này sẽ không thấy hứng thú với loại sát nhỏ nhoi, cho dù có mang qua đây cũng vô ích.

Chuyện duy nhất có thể làm bây giờ là dụ con quỷ chết treo này ra ngoài trước.

Bây giờ nó đã biết tôi đến nên chắc chắn sẽ không dễ dàng gì thò đầu ra, nên lúc này phải dùng đến chỗ tơ lụa kia!

Vì dải lụa đó là vật cõi âm liên kết với linh hồn của cô gái đã khuất kia, chỉ cần đem vật của cõi âm ra thì nó sẽ cộng hưởng với cô này, đến lúc đó có thể thu phục.

“Anh nghỉ ngơi trước đã, tôi sẽ sắp xếp chuyện tiếp theo.”

Tuy Tô Thế Vĩ là một tên cặn bã nhưng dù gì cũng là một mạng người đang sống sờ sờ ra, tôi không thể trơ mắt nhìn anh ta bị hút tinh khí thành xác khô được.

Nghĩ đến đây, tôi thở nhẹ ra rồi đến chỗ ban công, ngắm mặt Trời lên. Ánh nắng ấm áp tắm táp cơ thể tôi, hơi ấm hòa nhập vào cơ thể.

“Thoải mái!”

Tôi thở một hơi thật dài, sau đó lại đi vào phòng khách.

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất