Người Đưa Tang Cõi Trần

Chương 55: Dụ ra

Hiện tại Tô Thế Vĩ đã ngủ thiếp đi, có lẽ do bị hút mất quá nhiều tinh khí nên hơi thở trên người anh ta lúc này rất yếu.

Một lát sau thì Cửu quay lại. Cậu ấy đã tìm ra chỗ tơ lụa kia, Lương Thiên Mỹ không đến đây nữa, dù gì hiện tại chuyện đã không còn liên quan gì đến cô ấy.

“Tử Phàm, tớ đem thứ kia về rồi.”

“Tốt quá, có thứ này thì con quỷ chết treo kia có thể ra khỏi người của Tô Thế Vĩ rồi.”

“Chị Lương Thiên Mỹ này cũng thật là, ầm ĩ chia tay với Tô Thế Vĩ xong thì ghét cay ghét đắng anh ta. Bây giờ thì chị ấy tuyên bố luôn, từ nay về sau không muốn dính líu gì tới chuyện này nữa.”

Cửu dứt lời thì tôi cũng hiểu được, chắc chắn tên Tô Thế Vĩ này đã làm cô ấy rất đau lòng, thành ra tôi cũng chỉ lắc đầu theo lẽ dĩ nhiên.

“Bỏ đi, dù gì cô ấy có đến cũng chẳng giúp được gì, bây giờ chuẩn bị một chút cho đêm nay!”

Tôi đặt chỗ tơ lụa kia ở phòng khách, bảo Cửu ra chợ xem có máu chó mực không.

Linh sát sợ nhất là máu chó mực, hồi trước ở quê đâu đâu cũng có, chỉ là bây giờ trên thành phố nên cũng không biết có mua được không.

Cửu lại lặn lội ra chợ dạo một vòng, kết quả tay trắng trở về, rất rõ ràng.

“Không có máu chó mực, chỉ có thể dùng cách khác để đối phó với con quỷ này thôi!”

Tôi bất giác ở nhà Tô Thế Vĩ hết cả ngày. Đến tối thì cuối cùng Tô Thế Vĩ mới chịu đi ra khỏi phòng mình, xem ra anh ta đã hồi phục được chút tinh lực, có điều sắc mặt vẫn tái mét.

“Anh Ngô!”

“Anh tỉnh rồi hả, trong người thấy sao rồi?”

“Ôi, anh đừng nhắc nữa, bây giờ đi lại cũng thật tốn sức, tôi đói quá muốn ăn gì đó nên mới dậy.”

Lời của anh ta nhắc nhở tôi, tôi bèn cau mày bảo anh ta: “Vậy đêm nay ráng bồi bổ vào!”

“Bồi bổ? Tôi chỉ muốn ăn chút gì đó thôi!”

“Không, anh phải bồi bổ, mà còn phải bổ dương nữa!”

Tô Thế Vĩ sững người trong giây lát, khó hiểu hỏi tôi: “Ý của anh là…”

Tôi cười khẽ, nói tiếp: “Đúng vậy, bây giờ dương khí và tinh khí trong người anh đã bị con nữ quỷ kia hút sạch rồi. Nếu không dùng chút gì đó bổ âm lẫn dương thì sợ là đêm nay anh chịu không nổi đâu!”

Sau đó, Tô Thế Vĩ lấy điện thoại ra đặt mấy phần đồ ăn ngoài, tôi còn đặc biệt dặn dò anh ta chọn vài món ăn tráng dương bổ thận. Làm như vậy dụ con nữ quỷ kia ra ngoài sẽ thuận tiện hơn.

Mười lăm phút sau, tôi và Cửu đã no căng bụng, Tô Thế Vĩ bên cạnh cũng vậy.

Có điều anh ta ăn một bữa này đến đỏ mặt tía tai, dương khí cuồn cuộn khắp người. Tôi phát hiện ba luồng dương hỏa trong người anh ta cực kỳ mạnh.

“Bây giờ… Bây giờ được chưa?”

Tôi hài lòng gật đầu, khen: “Được rồi. Đêm nay có thể dụ thứ đó ra ngoài rồi!”

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã sụp tối. Đêm đen như mực. Tôi và Cửu đang xem phim trong phòng khách, Tô Thế Vĩ lo lắng nhìn dáo dác khắp nơi: “Anh Ngô, anh nói xem có khi nào thứ đó tấn công bất ngờ không?”

“Anh hoảng gì chứ? Hồi trước con quỷ chết treo đó làm phiền tôi hoài kia kìa mà tôi còn chẳng nói gì, sao anh mới đêm thứ hai đã hoảng dữ vậy?”

Tô Thế Vĩ vội nói: “Ủa, vậy anh thử để cho con nữ quỷ đó hút tinh khí xem?”

“Được rồi, đừng nói nữa, bây giờ đợi thứ đó ra đây là đủ.”

Tôi dẹp yên tâm trạng của hai người kia rồi xem phim tiếp.

Lúc gần đến nửa đêm, Cửu bảo tôi: “Tử Phàm, sắp 12 giờ đêm rồi kìa, hình như thứ đó vẫn không có động tĩnh gì.”

Tôi sờ cằm, có lẽ thứ đó sẽ xuất hiện trước giờ Tý.

“Làm sao giờ? Lát nữa không ai trong hai người là đối thủ của nó, vậy có phải là cả ba chúng ta đều gặp chuyện không?”

“Anh hoảng cái gì? Tử Phàm là người có năng lực trên phương diện này!”

Tôi đảo mắt, hình như thằng bạn chí cốt của mình biết nịnh lắm à nha.

Ngay khi chúng tôi đang nói chuyện thì tiếng chuông đồng hồ treo gần đó vang lên rộn ràng!

“Cooong!”

“Mười hai giờ đêm rồi!”

Nói xong, tôi lập tức bày chỗ tơ lụa kia lên trên bàn, cầm một nắm nhỏ gạo rồi nhẹ nhàng rắc lên trên mớ vải.

“Thình thịch thình thịch!”

Chỗ tơ lụa kia bỗng dưng như được ban cho sinh mạng, không ngừng phập phồng phát ra tiếng tim đập.

Bầu không khí xung quanh lạnh lẽo ngay tức thì. Màn hình ti-vi cũng bị nhòe dần.

“Thế này là sao?”

“Bởi vì xung quanh tồn tại vật cõi âm nên tín hiệu sóng điện từ bị nhiễu, vì vậy ti-vi không thể phát hình ảnh rõ nét!”

Ngay sau đó, tôi bỗng dưng nhìn thấy một cái bóng màu đen đang dần dần kéo dài ra đằng sau lưng Tô Thế Vĩ. Hai tay tôi chuẩn bị sẵn thủ quyết, chỉ còn đợi nó xuất hiện!

“Anh Ngô…”

Giờ phút này Tô Thế Vĩ cũng cảm nhận được con quỷ chết treo kia đang từ từ xuất hiện ở sau lưng.

“Đừng nói chuyện, đi từ từ qua đây!”

Khi Tô Thế Vĩ vừa bước lên một bước, bỗng anh ta trợn trừng hai mắt, mặt nổi gân xanh, há to mồm xông về phía tôi.

“Nhập xác rồi đấy à?”

Tôi nhíu chặt mày, một tay bấm quyết, tay còn lại rút bùa ra, miệng niệm chú: “Phong Lôi Hỏa quyết, mau chóng theo lệnh!”

“Chấn!”

Vừa dứt tiếng, mặt mày Tô Thế Vĩ hung tợn nhào thẳng qua tôi.

“Tao phải ăn mày!”

Giọng Tô Thế Vĩ khàn đặc thô ráp hơn bình thường, làm người ta nghe mà nổi hết da gà.

“Muốn ăn hả? Đây tao cho mày ăn!”

Một tay tôi ngăn cản cái miệng đang cắn xé của nó, tay còn lại rút ra một lá bùa trấn sát ấn thẳng vào giữa trán nó, hét: “Phá!”

“Rầm!”

Người Tô Thế Vĩ giống như bị điện giật, cả người bắn ra ngoài, con quỷ chết treo sau lưng anh ta cũng bị bắn ra ngoài theo.

Thấy tình hình như vậy, tôi bảo Cửu: “Đến lúc rồi, kéo rèm cửa sổ ra!”

Cửu lập tức kéo rèm cửa sổ. Dưới lớp rèm là cánh cửa sổ dán kín bùa chú, toàn bộ đều là bùa trấn sát do tôi chế tạo.

Vì thế, chỗ bùa trấn sát đó tụ họp lại với nhau, luồng dương khí này cực kỳ lớn, ngay lập tức chiếu thẳng lên người Tô Thế Vĩ.

“Á á!”

Một tiếng thét vang lên. Cuối cùng con quỷ chết treo kia cũng chịu nhảy ra khỏi người anh ta.

“Đáng ghét! Đạo sĩ thối, đừng có lo chuyện bao đồng!”

Con quỷ chết treo này rất cáu kỉnh, có điều dáng vẻ này cũng đúng là yểu điệu thật, không thể không nói ngay cả chính tôi cũng có chút chịu không nổi!

“Tao giết mày!”

Tôi lo nhìn dáng vẻ của ả mà quên mất phải nhìn động tác. Ả ta lập tức xông vào tôi, hai tay siết cổ tôi thật chặt!

Không xong! Sơ suất rồi!

Tôi mau chóng cảm thấy nghẹt thở, theo phản xạ có điều kiện vội bấm Lôi quyết, chồng ba tầng rồi đánh lên người con quỷ chết treo.

Một chưởng này của tôi đánh cho con quỷ chết treo kia về nguyên hình trong nháy mắt.

“Đ# m#!”

Tôi và Cửu sững sờ mất một lúc, nhìn con linh sát dữ dằn trước mặt, giơ nanh múa vuốt, mặt mày hung ác, cái lưỡi của nó cực kỳ dài.

“Giết mày… giết mày!”

Ả không ngừng lặp đi lặp lại, hai tay trắng hếu đang vươn ra từng chút đến chỗ cổ tôi.

“Bỏ mẹ rồi!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất