Tôi phản ứng lại tức thì, vội lùi ra sau, một tay bấm quyết đánh thẳng về trước.
May mà con quỷ chết treo này không phải là lệ sát quỷ dữ, cách nó tấn công cũng không quá hung tàn, nên tôi có thể ứng phó dễ dàng được.
Tôi vốc gạo ra rồi rải lên hai mép hai bên, đầu ngón chân dịch về sau, làm như vậy thì chỗ gạo này sẽ hình thành trận pháp Phong Thủy Bát Quái.
“Tử Phàm, cẩn thận!” Cửu la lên với tôi.
Tôi trừng to mắt, thấy con quỷ chết treo kia đã bay đến trước mặt tôi. Hai cánh tay trắng toát của nó siết chặt cổ họng tôi, nó nở nụ cười quỷ quái ghê rợn.
“Bắt được mày rồi nhé!”
“Chắc không?”
Nhưng lúc này tôi lại rất ung dung điềm tĩnh bởi vì nó đang đứng trong trận pháp của tôi, lấy vị trí ở giữa trận pháp làm mắt, bốn phía là đầu, hình thành trận pháp Bắc Đẩu Thất Tinh.
Tôi thừa nhận, đối phó với loại sát nhỏ nhoi thế này mà phải dùng đến trận pháp long trọng như vậy, ừm hơi mất mặt ông nội rồi.
Nhưng, bất kể là mèo đen mèo trắng gì, bắt được chuột thì đều là mèo giỏi!
“Thúc!”
Một tiếng quát lên, trận pháp có tác dụng. Thân thể con quỷ chết treo như bị sấm sét đánh trúng, hồn thể bị ảnh hưởng nên bị bắn ra ngoài trong chớp mắt!
Thấy thứ đó đã bị tôi đánh bay, Cửu theo phản xạ rút một xấp bùa thảy qua cho tôi.
Tôi bắt lấy xấp bùa, rút ra một lá, cắn đứt ngón tay rồi nặn máu ra vẽ ba luồng dương hỏa lên trên, sau đó đi đến trước mặt con quỷ chết treo kia ấn thẳng lá bùa vào giữa trán nó.
“Á!”
Nó lập tức thét lên cực kỳ chói tai, sau đó người nó dần dần hóa thành một luồng khói đen lượn lờ bay lên. Đây là luồng linh khí cuối cùng của nó, nếu tôi đánh tan nữa thì nó sẽ hồn bay phách tán thật sự.
Tôi không làm như vậy mà chỉ đem chỗ tơ lụa kia đưa cho nó, thấp giọng: “Chui vào đi!”
Số tơ lụa kia là linh thể của nó, vì vậy nếu nó không muốn hồn linh bị đánh tan thì bắt buộc phải chui về lại trong tơ lụa.
Nó rõ ràng không cam tâm gì lắm, cứ lượn vòng tròn trong không khí.
Tôi bất đắc dĩ thở dài: “Con người ai cũng có số mạng, không có cái gì gọi là công bằng cả, Trời cho mi sinh mệnh, mi chi phối nó như thế nào là chuyện của Trời, mi có chống đối ra sao cũng vô ích thôi, quay về đi.”
Tôi khuyên bảo nó hết lời.
Cuối cùng thì luồng khói đen cũng chầm chậm trở về lại chỗ tơ lụa kia, sau đó tôi dán lá bùa lúc nãy lên trên chỗ tơ lụa đó rồi nói với Tô Thế Vĩ: “Lấy một cái hộp nhỏ qua đây.”
Tô Thế Vĩ lục tung cả nhà mới lấy được một chiếc hộp nữ trang đưa cho tôi.
“Xứng đấy.”
Hộp trang sức dùng để cất những đồ quý báu, như vậy cũng thể hiện được chỗ tơ lụa kia rất cao cấp, cũng xem như là bảo địa phong thủy (vị trí đất tốt đẹp) rồi.
Sau khi tôi đặt chỗ tơ lụa kia vào trong bèn khóa hộp lại rồi lấy vải Càn Khôn ra bọc lại.
“Tử Phàm, bây giờ làm gì đây?”
“Bước cuối cùng, đem chôn chiếc hộp này.”
“Vậy là xong rồi hả?” Tô Thế Vĩ hơi xúc động, hỏi.
Tôi gật đầu qua loa, sau đó cảnh cáo Tô Thế Vĩ: "Sau này anh đừng lăng nhăng, trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, tìm một người con gái, yêu thương người ta cho thành thật, làm việc thiện nhiều vào, như vậy mới bù đặp được tội lỗi trước kia của anh!”
Sau khi Tô Thế Vĩ trải qua những chuyện này thì nét mặt anh ta hơi ủ dột rồi hít thật sâu: “Tôi… tôi biết rồi.”
“Được rồi, bây giờ chúng tôi đi chôn thứ này, nếu sau này còn gặp chuyện khó khăn gì thì cứ tìm tôi nhé!”
Tôi viết một dãy số đưa cho Tô Thế Vĩ, vỗ vỗ vai anh ta: “Đây là số điện thoại của tôi.”
“Cảm ơn anh, đời này tôi sẽ không bao giờ quên đại ân đại đức của anh Ngô đâu.”
Tôi gật đầu rồi đi theo Cửu ra ngoài.
Sau khi chúng tôi ra khỏi khu nhà, Cửu hỏi tôi: “Phải chôn thứ này ở đâu đây?”
“Không gấp, chẳng mấy chốc là mặt Trời mọc.”
Một lát sau, bình minh ló dạng ở phía Đông, ánh sáng chói chang xuyên thủng đêm đen, tia nắng ấm áp bao bọc lấy người tôi.
Tôi nhìn trái ngó phải thì thấy ánh nắng trùng hợp chiếu đến một chỗ đất bên dưới một cây đa.
“Nơi ánh nắng thường soi sáng chính là chỗ trấn áp sát khí tốt nhất.”
Cửu làm theo tôi, dùng tay đào bùn đất ẩm ướt ra, đặt chiếc hộp trang sức xuống dưới hố rồi lấp đất lại là đại công cáo thành.
“Xong rồi, chắc thứ này trong thời gian tới không thể thành tinh được đâu, chỗ cậu cũng không cần phải lo gì nữa nhỉ?”
Tôi và Cửu nhanh chóng nói lời tạm biệt. Trải qua những chuyện này, ấn tượng Cửu dành cho tôi cũng thay đổi, không còn là bạn chí cốt như ngày xưa nữa mà giờ đây là hai người đã bước trên con đường khác nhau.
“Tử Phàm, sau này chúng ta lại đi uống một bữa nha!”
Dù gì đôi bên cũng làm việc trên tỉnh, muốn hẹn nhau thì gọi một cú điện thoại là xong, vì vậy tôi cũng chẳng có gì phải cảm khái, tùy ý gật đầu xong rồi về nhà.
Do thời gian này tôi đã xin nghỉ phép nên tôi về thẳng nhà ngủ một giấc rồi đến tiệm vàng mã của chú Tần.
Lúc này chú Tần vẫn đang một mình bận rộn, chú thấy tôi về bèn dở khóc dở cười: “Ôi chao, cuối cùng cháu cũng về rồi đó hả, thời gian này đi đâu thế cháu?”
Tôi kể lại những gì đã trải qua một lượt cho chú nghe. Bỗng chú Tần nheo mắt, hít thật sâu: “Cháu nói như vậy thì trái lại chú thấy những chuyện này đều có thể liên kết với nhà tang lễ kia đó.”
“Sao chú lại nói thế?”
“Gác Tụ Bảo và nhà tang lễ là quan hệ hợp tác, cứ có cỗ đám tang là sẽ tổ chức ở gác Tụ Bảo, mà cháu bảo cháu bị tấn công ở gác Tụ Bảo hả?”
Tôi lấy cây kim bạc kia ra, chú Tần cúi đầu xem rồi lập tức nhíu chặt mày: “Đây là kim Khóa Hồn Phân!”
“Kim Khóa Hồn Phân?”
“Đúng vậy, đây là cổ thuật đặc biệt của phái cổ thuật ở Nam Cương, đây còn được gọi là ‘kim Phân Hồn’!”
“Kim này được nghiên cứu chế tạo từ mười ngàn loại độc, một cây kim châm vào đầu sẽ khóa chặt ba hồn bảy vía. Tương truyền loại kim Phân Hồn này châm vào thi thể thì có thể khống chế nó, vô cùng âm độc.”
“Khống chế thi thể?”
Chuyện này không khỏi làm tôi nhớ lại cái tên ở nhà xác bệnh viện lúc trước.
“Chao ôi, không lẽ có vu sư Nam Cương đến thành phố Thánh sao?”
Vẻ lo âu thoáng qua mắt chú Tần. Tôi hỏi: “Vu sư Nam Cương rất ác độc hả chú?”
“Nào chỉ là ác độc không thôi? Có thể nói là táng tận lương tâm, tiền thân của bọn họ là trộm mộ, có điều sau đó dần dần diễn tiến thành trộm xác.”
Người trộm xác, ngày xưa tôi từng nghe đến điều này qua lời của ông nội.
“Hồi trước chú có một người bạn. Người này thuộc tộc người cản thi Tương Tây. Ông ấy từng nói mình căm thù nhất là đám trộm xác. Họ làm nghề cản thi là để đưa thi thể lá rụng về cội, vậy mà đám trộm xác kia lại trộm hết thi thể đi mất nên thường làm cho họ toi công vô ích.”
Chú Tần vuốt cằm, bảo tôi: “Gần đây cháu phải cẩn thận đó, kim Phân Hồn này đã xuất hiện thì chứng tỏ có người muốn ra tay với cháu rồi!”
Rốt cuộc là ai?
Tôi cau mày ngẫm nghĩ vấn đề này, nhưng nếu chú Tần đã nói vậy thì bản thân cũng đành phải cẩn thận hơn thôi.
Mấy ngày sau đó, tôi và chú Tần bận bịu trong tiệm đến tối mịt mới tan ca. Cứ hễ qua 12 giờ đêm là chú Tần sẽ không cho tôi về nhà, bảo tôi qua đêm ở nhà chú.
Nhưng những ngày tháng yên bình như vậy chỉ được một tháng, sau đó có một chuyện nhanh chóng xảy ra làm cho tôi và chú Tần trở tay không kịp.