Chương 120 - Khủng bố lại đến (2)
Nhưng đúng vào lúc này, lại nghe đám người nói sang chuyện khác: “Ôi, chỉ sợ sau này không được ăn món ăn như thế nữa, đặt hơn nửa năm, kết quả…”
“Sớm biết vậy, lúc đặt trước lão tử đã đưa cho hắn gấp mười lần tiền đặt cọc, để hắn đảm bảo sẽ không đổi ý, tức chết ta rồi.”
“Đúng vậy, không phải chỉ là chút tiền sao, nếu hắn bằng lòng, ta có thể ra giá ba trăm vạn một năm, mời hắn đến làm đầu bếp cho ta.”
“Cút xéo, ba trăm vạn còn đến lượt ngươi, nếu hắn chịu mở nhà hàng, lão tử sẽ bỏ tiền, dù chỉ được chia cổ phần cũng là kiếm lời.”
Lưu lão hán càng nghe càng không đúng, không nhịn được hỏi: “Không phải các ngươi đến đòi nợ à?”
Chỉ thấy mọi người quay sang nhìn Lưu lão hán, có người hỏi: “Đòi nợ? Nợ gì, chúng ta đến ăn xin!”
“Đúng đúng…”
Lưu lão hán thấy thế không hiểu ra sao, nhìn những chiếc xe BMW sau lưng, người lái BMW lại đến ăn xin?
Lưu lão hán lấy lại bình tĩnh chỉ về phía Triệu Khách vừa rời đi, nói: “Hắn vừa đi chưa đến mười phút, nhìn dáng vẻ là đi vào nội thành.”
Mọi người nghe vậy nhìn nhau, không biết người nào lập tức kêu lên: “Mả mẹ nó, đuổi theo!”
“Vù vù vù…”
Mấy chiếc xe rối rít quay đầu đuổi theo phương hướng mà Triệu Khách vừa rời đi, chỉ để lại một mình Lưu lão hán ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, qua một lúc lâu mới khẽ nói: “Ta đã biết mà, người trẻ tuổi thật khó lường, đúng là hậu sinh khả úy.”
Cho dù những chủ xe này không đau lòng xe yêu của mình, điên cuồng đuổi theo cả quãng đường, cuối cùng vẫn không đuổi kịp bước chân Triệu Khách.
Bởi vì xe vừa tiến vào khu vực nội thành đã không đi được nữa, Triệu Khách trực tiếp ném xe ở trong bụi cây nhỏ ven đường, bắt một chiếc xe taxi, chạy thẳng đến sân bay.
Đến trước sân bay, Triệu Khách dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Lôi Khoa, nói mình muốn đi xa nhà một chuyến, sau đó tắt điện thoại, trực tiếp lên máy bay đến Quý Châu.
“Tiên sinh có cần gì không?”
Sau khi lên máy bay, có tiếp viên hàng không bước tới nhiệt tình hỏi thăm.
Triệu Khách đặt khoang hạng nhất, nhưng là khoang hạng nhất của hãng hàng không dân dụng, chỗ ngồi cũng chỉ cách khoang phổ thông một khoảng cách nhỏ mà thôi.
So sánh với khoang hạng nhất của hãng hàng không quốc gia có cánh cửa riêng, chỗ ngồi riêng, thiết bị trên hãng hàng không dân dụng không được đầy đủ lắm.
Nhưng Triệu Khách vẫn lựa chọn khoang hạng nhất vì ít người, thoải mái, chỗ ngồi có thể điều chỉnh, để người ta thấy rất thoải mái.
Hơn nữa trên chuyến bay này cũng không nhiều người, cộng thêm không phải ngày nghỉ để đi du lịch, cho nên rất nhiều khoang phổ thông phía sau đều trống không, trong khoang hạng nhất cũng chỉ có một mình Triệu Khách đang ngồi.
“Trà xanh, thêm chút đồ ăn vặt.”
“Được!”
Nữ tiếp viên hàng không rất nhiệt tình rót cho Triệu Khách một chén trà xanh, đồng thời không quên chuẩn bị chút đồ ăn vặt cho Triệu Khách, sau khi Triệu Khách điều chỉnh xong chỗ ngồi, nằm trên ghế lấy sách tem ra.
Hiển nhiên nữ tiếp viên hàng không đi ngang qua không hề nhìn đến sách tem ở trước mặt Triệu Khách, dường như căn bản không nhìn thấy.
Ở đây không thể không nói một chút, quyển sổ mà hắn mua được trên tay Nhiếp Oánh thật sự đã giúp đỡ hắn rất nhiều, ví dụ như sách tem. Ở trong hiện thực, trừ khi Triệu Khách cho phép, nếu không những người khác không thể thấy sách tem.
Mở sách tem ra, Triệu Khách lật đến danh sách đổi ở trang cuối cùng, trong lòng bắt đầu suy nghĩ nên đổi tem như thế nào.
Bây giờ trên tay hắn có bảy con tem Phi đao thuật, Dạ giáp, Khôi lỗi sư, Hơi thở tự nhiên, Hư không nhãn, Hoàng kim đồng, Quỷ tân nương.
Trong đó động thái thị giác của Hư không nhãn và năng lực của Hoàng kim đồng có thể giúp đỡ lẫn nhau, Khôi lỗi sư là thao tác chuẩn xác, cũng là năng lực mà Hoàng kim đồng rất cần.
Nói cách khác, hiện tại mặt mạnh nhất của hắn là thị giác.
Ngay lúc trong lòng Triệu Khách đang đặt ra một tổ hợp khá hoàn mỹ cho mình, chỉ thấy trong sách tem của hắn có một hàng chữ đỏ hồng dần rõ ràng, Triệu Khách cau mày, chỉ thấy trong ánh sáng đỏ hiện ra một hàng nhắc nhở: “Dự tính hai ngày sau kiện hàng tiếp theo sẽ đến nơi, xin chuẩn bị kỹ càng.”
“Hai ngày!”
Cầm chén trà xanh kia lên nhẹ nhàng đặt ở bên môi uống một ngụm, hiển nhiên thời gian hai ngày không kịp tu tập thành công Nhiếp nguyên thủ ở trong Vạn thực sách.
Nhưng dạo chơi một chút, tìm kiếm khu vực tứ tượng chắc không phải vấn đề.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Triệu Khách lại mở sách tem, tiếp tục lục lọi trên danh sách đổi.
“Ca ca, ta rất chán ghét nữ nhân mập ở phía sau.”
Lúc này, Lôi Mẫu nói với Triệu Khách, Triệu Khách cau mày ngoảnh lại, chỉ thấy trên hàng ghế đầu của khoang phổ thông có một nữ nhân trung niên dáng người mập mạp ngồi trên ghế phổ thông chật hẹp, trông rất khó chịu.
Nhìn hai nam nhân ngồi bên cạnh này đã sắp bị nàng chen đến không thở nổi.
“Nàng rất đáng ghét, vừa rồi vẫn luôn nói xấu ca ca!”
Cách xa nhau một quãng, cộng thêm tiếng động khi mọi người lên máy bay rất lớn, tất nhiên Triệu Khách không nghe được những tiếng hỗn loạn sau lưng là nói cái gì.
Nhưng Triệu Khách không nghe được, Lôi Mẫu lại nghe rất rõ ràng.