Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 119 - Khủng bố lại đến

Chương 119 - Khủng bố lại đến


Hắn đã từng nghĩ đến việc ném những thứ này đi, đặc biệt là son môi gì đó, kết quả…
Nhớ có một lần hắn thức dậy vào buổi sáng, vừa soi gương đã phát hiện một hàng chữ lớn được viết bằng son ở trên gương.
“Còn vứt son môi phiên bản giới hạn của ta nữa, ta sẽ để ngươi cùng luyện Quỳ Hoa Bảo Điển với tên thái giám chết bầm kia.”
Lúc đó trên bàn trang điểm còn đặt một cái kéo.
Từ đó về sau, Triệu Khách không dám ném những thứ này đi nữa, thỉnh thoảng bị hỏng còn phải đi mua ngay một cái về, chỉ sợ sau khi hắn phát bệnh, những nhân cách kia không tìm thấy thứ bọn họ mua lại nổi bão.
“Ôi… Vẫn là Lôi Mẫu bớt lo hơn.”
Hắn vẫn không nhịn được than thở trong lòng, nhân cách Lôi Mẫu này có thể khống chế, lại còn là radar gia tăng toàn bộ tin tức cho hắn, còn không ảnh hưởng đến hành động của hắn.
So sánh với bảy người còn lại, không biết khiến hắn bớt lo hơn bao nhiêu lần.
Cộng thêm bây giờ Triệu Khách rất coi trọng năng lực của Lôi Mẫu, dù thật sự có yêu cầu nhỏ gì, hắn cũng sẽ cố gắng thỏa mãn nàng.
Dọn dẹp hành lý xong, lúc này ngoài cửa vang lên một tràng tiếng gõ cửa, mở cửa ra nhìn, thấy là Lưu lão hán phụ trách thu gom đồ vứt đi đến.
Cũng giống với phụ thân Trương Lỗi, lão hán này cũng được coi là khách hàng cố định của hắn.
Đưa tay chỉ vào thùng rác bên cạnh: “Đều ở bên trong.”
“Ôi! Nhiều dao tốt như vậy, thật sự đáng tiếc.”
Lưu lão hán đi qua nhìn, tuy không phải là lần đầu tiên nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn không nhịn được than thở ở trong lòng, vẻ mặt cười khổ không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng một lô dao thế này lại để hắn ta kiếm được rất nhiều tiền, dù sao lưỡi dao đều hoàn hảo không hề tổn hại, trên cơ bản nhìn đều là mới 90%, không có chút vết rỉ nào, lấy về đổi lớp bao bì là có thể bán đi.
Đưa tay nhặt từng con dao vào túi dệt, bởi vì Triệu Khách đã quấn kỹ băng dính trên mỗi một con dao, cho nên cũng không sợ lưỡi dao khó giải quyết.
Lúc này Triệu Khách đi ra cửa khóa cửa phòng lại, nhìn Lưu lão hán gật đầu không nói gì, tuy mỗi lần Lưu lão hán đến xử lý dao hắn vứt đi đều nói muốn đưa tiền cho Triệu Khách.
Nhưng Triệu Khách không nhận, không phải hắn tốt bụng, chỉ vì chút tiền lẻ mà Lưu lão hán đưa cho hắn còn chưa đủ tiền một bộ dao, giữ lại cũng không có tác dụng gì, nhét vào trong túi mà Triệu Khách còn ngại vướng víu.
“Ngươi định đi ra ngoài à?”
Lưu lão hán và Triệu Khách vừa đặt những bộ dao này lên xe, vừa không quên dò hỏi, vì hắn ta thấy đồ dùng trong nhà đã được phủ vải, thế là không nhịn được hỏi một câu.
“Không phải, ta dự định đóng cửa.”
“Ồ!”
Lưu lão hán không hiểu ra sao, ngơ ngác một lúc lâu mới tỉnh táo lại, trong lòng lập tức cảm thấy tiếc nuối, Triệu Khách đi rồi, sau này hắn ta sẽ mất đi một khoản thu nhập lớn.
Nhưng sau đó Lưu lão hán nghĩ lại thấy cũng đúng, đâu có tiệm cơm nào buổi sáng không mở cửa, chỉ mở cửa vào buổi đêm, một ngày còn vứt bỏ không biết bao nhiêu con dao, chỉ tiền những con dao này thôi, e rằng sẽ lỗ một khoản cực lớn, đổi lại là hắn ta, hắn ta đã đóng cửa từ lâu rồi.
Chờ sau khi Lưu lão hán dọn dẹp sạch sẽ những lưỡi dao này, Triệu Khách khóa kỹ cửa sân, xoay người ngồi lên con xe gắn máy rách nát kia, mũi chân giẫm mạnh, lái xe đi nhanh như chớp, trong chốc lát đã không thấy bóng dáng.
“Ôi, người trẻ tuổi luôn mắt cao hơn đầu, không có năng lực đó thì đừng học người ta làm ăn.”
Thấy Triệu Khách đi xa, Lưu lão hán không nhịn được nói thầm một câu, đặt bao tải lên xe đẩy của mình, đang định rời đi.
Ngay lúc này, hắn ta nghe thấy một tiếng xe hơi ở đằng xa, chỉ thấy một chiếc xe BMW nhanh chóng dừng lại sau lưng Lưu lão hán, một người trung niên xuống xe, bước nhanh đến trước cổng chính.
Thấy cửa đã khóa lại, không nhịn được mắng: “Mả mẹ nó, đến chậm một bước.”
Lưu lão hán thấy người trung niên tức hổn hển, thầm nghĩ trong lòng: “Ha ha, chẳng trách chạy nhanh như vậy, hóa ra trốn nợ, chậc chậc, người trẻ tuổi thời nay…”
Nhưng chẳng mấy chốc Lưu lão hán đã phát hiện, không chỉ chiếc xe này chạy đến, chẳng mấy chốc thấy Triệu Khách chưa đi được bao lâu đã có liên tục mấy chiếc xe sang chạy đến.
Những người đến phát hiện cánh cửa đã khóa, vẻ mặt đều rất xấu.
“Ôi chao, còn nợ rất nhiều tiền, đây là.”
Người xem trò vui không chê lớn chuyện, Lưu lão hán thấy thế dứt khoát không vội rời đi, thấy một đoàn người đứng ở đó không biết nói cái gì, hắn ta bước lên trước muốn nghe lỏm một chút, xem rốt cuộc người trẻ tuổi này đã nợ bao nhiêu tiền.
“Ôi, sáng nay ta nhận được tin tức vội chạy tới, mả mẹ nó, trên đường bị kẹt xe, tắc tận nửa tiếng nên không đến kịp, người đã đi, ta thiệt thòi rồi.”
“Cứt chó, lão tử mới thiệt thòi, tối hôm qua nhận được tin nhắn đã lao đến đây như điên, lại vẫn đến chậm, theo lý đêm mai là đến lượt ta rồi!”
Lưu lão hán đứng bên cạnh nghe vậy không nhịn được thầm lau mồ hôi cho Triệu Khách, nói thầm: “Đây là nợ bao nhiêu tiền chứ, ôi, người trẻ tuổi thời nay…”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất