Chương 130 - Hung án
Thoạt nhìn tuổi tác của đối phương gần giống với Trần Tứ Hỉ, nhưng nhìn gọn gàng hơn Trần Tứ Hỉ nhiều lắm, trên người mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn đã vá chằng vá đụp, đeo mắt kính, thoạt nhìn khá giống cán bộ thôn.
Triệu Khách gật đầu, khẽ dựa vào cánh cửa, lại âm thầm cất Bạo liệt phi đao trong tay vào trong sách tem.
Trong lòng cân nhắc tính cách lười biếng của Trần Tứ Hỉ, tỏ vẻ mệt mỏi nói: “Đã đến giờ này rồi, ngươi đến tìm ta làm gì.”
“Hắc hắc, Tứ Hỉ, nào đến đây, cho ngươi một thứ tốt.”
Chỉ thấy nam nhân bốn mắt gian xảo nhìn xung quanh, sau khi xác định xung quanh không có ai mới lấy ra một nắm bánh kẹo từ trong túi, nhét vào trong tay Triệu Khách.
Phải biết rằng ở thời đại này, bánh kẹo cũng thuộc về loại hàng xa xỉ, cần hai, ba tấm phiếu lương thực mới có thể đổi một túi.
“Tử Hỉ, ngày mai ngươi lên núi đánh một con hươu bào ngu ngốc về đi, trong thôn sắp có khách quý, mấy thứ trong công xã không đủ để tiếp đón, nếu ngươi đánh hươu bào trở về, đến lúc đó sẽ thêm công điểm cho ngươi.”
Triệu Khách nghe vậy giật mình, ánh mắt đánh giá nam nhân bốn mắt, tiến lên trước hỏi: “Khách quý, ngươi nói trước khách quý là ai đi.”
“Ồ… Ngươi đừng nói lung tung, ta chỉ nói việc này với ngươi thôi, cũng vì ta là bí thư chi bộ của thôn nên thôn trưởng mới nói việc này cho một mình ta biết, ta nói với ngươi, nếu ngươi nói ra sẽ khiến ta khó xử.”
“Bớt vòng vèo đi, nói nhanh lên.” Triệu Khách thúc giục.
Nam nhân bốn mắt đưa tay đẩy gọng kính, muốn ghé sát vào bên tai Triệu Khách nói, Triệu Khách không nhịn được nhẹ đẩy ra, khẽ nói: “Ở đây chỉ có hai ta, nhanh.”
Nam nhân bốn mắt thấy thế, thần bí nói: “Nghe nói là một đội khảo sát do cấp trên đặc phái đến, nói là muốn khảo sát khoáng sản ở chỗ chúng ta.”
“Đội khảo sát!”
Triệu Khách cau mày, loáng thoáng có thể cảm giác được đội khảo sát này có vấn đề, trong chốc lát hắn không nghĩ ra được cụ thể có vấn đề gì, nhưng hắn có thể để nam nhân bốn mắt đi tìm hiểu chút tin tức cho hắn.
“Được, đêm mai ngươi đến tìm ta, nhưng ta phải nói trước đi săn dựa vào vận khí, nếu vận khí không tốt, không bắt được cũng đừng trách ta.”
“Sao có thể, ngươi là thợ săn tốt nhất trong thôn chúng ta.”
Ngày thường nam nhân bốn mắt sẽ không khen ngợi Trần Tứ Hỉ như thế, nhưng lúc này vẫn phải vỗ mông ngựa Trần Tứ Hỉ mới được.
Chờ sau khi nam nhân bốn mắt rời đi, Triệu Khách xoay người đẩy cửa đi vào tiểu viện.
Nhìn trong viện cỏ cây, da thú và một lớp lá khô thật dày trên mặt đất vô cùng lộn xộn, đúng như Triệu Khách đã đoán, Trần Tứ Hỉ là người cực kỳ lười biếng.
Không chỉ cực kỳ lười biếng, xem ra còn là người cô đơn, điều này khiến trong lòng Triệu Khách thoải mái hơn nhiều, ít nhất đêm nay hắn không cần tốn nhiều miệng lưỡi, cẩn thận đề phòng người khác nghi ngờ mình.
“Ong!”
Đẩy cửa phòng ra, Triệu Khách đưa tay quạt tro bụi trước mặt, hắn ngửi được một mùi hôi chua gay mũi, đốt ngọn đèn lên nhìn, nói thầm: “Còn lộn xộn hơn cả ổ heo, sớm biết vậy ta đã ở lại bên trong ngôi miếu đổ nát kia, hơi lạnh nhưng ít ra còn sạch sẽ hơn.”
Mở toang cửa ra vào và cửa sổ, Triệu Khách ném hết chăn bông, quần áo đã mốc meo, bốc mùi đi, ngay cả ga giường cũng bị lột xuống, dứt khoát ném vào trong lò đốt cho sạch sẽ.
Sau khi bận rộn một lúc mới dọn dẹp căn phòng có thể miễn cưỡng ở lại, nằm ở đầu giường lò ấm áp cũng không cần đắp chăn bông gì nữa, Triệu Khách nằm xuống híp mắt suy nghĩ.
“Rốt cuộc bóng đen kia là cái gì?”
Triệu Khách nghi ngờ có khả năng là người đưa thư khác, hoặc là thứ mà người đưa thư khác dùng để dò xét hắn, khả năng này cũng khá lớn.
Nhưng cũng không loại trừ là những thứ khác, ví dụ như Tam Linh cô nãi nãi đã thấy hôm nay, cho dù không phải người đưa thư nhưng Triệu Khách có trực giác, cảm thấy thực lực của lão thái thái này chưa chắc đã kém hơn đám người đưa thư bọn họ, thậm chí có khả năng thực lực còn cao hơn bọn họ.
“Nếu có cơ hội, phải nghĩ cách tiếp cận nàng, có lẽ có thể lấy được một vài loại tem đặc thù từ trên người nàng.”
Triệu Khách suy đi nghĩ lại cũng hơi mệt mỏi, một đêm trước khi vào không gian khủng bố không ngủ ngon giấc, hôm nay lại ở trong chùa miếu rách nát cả một ngày, dù sao thân thể cũng không phải bằng sắt, Triệu Khách nằm trên chiếc giường nóng hầm hập không lâu đã ngủ thiếp đi.
E rằng chỉ có Triệu Khách mới ngủ nhanh như vậy, chỉ sợ đêm nay trong mấy người đưa thư còn lại, cũng không có mấy người có thể ngủ ngon như Triệu Khách.
Đương nhiên, Triệu Khách dám yên tâm đi ngủ như thế còn có một nguyên nhân khác, là vì lúc hắn ngủ say sẽ có Lôi Mẫu trực đêm giúp hắn, chỉ cần có người tới gần, Lôi Mẫu sẽ tự nhắc nhở hắn.
Một giấc ngủ này của Triệu Khách cũng khá thoải mái, ít nhất giường đất cũng rất ấm áp, trời còn chưa sáng Triệu Khách đã bị một tiếng hét đánh thức.
“Có ai không? Ngươi đâu nhanh đến đây!!”
Nghe thấy dường như tiếng hét chói tai ở bên ngoài cách mình không xa, Triệu Khách vội vàng ngồi dậy từ trên giường, cầm súng săn đặt ở đầu giường bước nhanh ra ngoài.