Chương 129 - Tam Linh cô nãi nãi (2)
Nghĩ đến khuôn mặt hồ ly xuất hiện trên mặt lão thái trong tích tắc vừa rồi, trong lòng Triệu Khách giật mình, không nhịn được nhớ lúc gặp được cả nhà Hùng Đại trong không gian khủng bố đầu tiên.
Nhưng điều kỳ quái cũng khiến Triệu Khách thấy nghi ngờ là, thực lực của người đưa thư này… Hơi phế, chẳng lẽ là người mới??
“Là vị cao nhân nào ở trên, sao không đi ra gặp mặt!
Ngay lúc Triệu Khách còn đang suy đoán, trong lòng đột nhiên căng thẳng, trong tầm mắt của tròng mắt hư không chỉ thấy lão thái kia đang quay đầu nhìn về phía hắn.
“Không tốt, bị phát hiện rồi!”
Đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm vào tròng mắt hư không khiến trong lòng Triệu Khách lạnh lẽo, chỉ cảm thấy thứ gì đó nhanh nhẹn bò lên sau lưng, không nhịn được rùng mình một cái.
“Chạy!”
Tuy khoảng cách thật sự giữa cả hai rất xa, nhưng Triệu Khách vẫn lập tức khống chế tròng mắt hư không bỏ trốn.
Nhưng đúng lúc này, chỉ thấy ngón tay lão thái lấy ra một mảnh hoa vàng, cong ngón tay búng ra, “Phốc!”
Thậm chí Triệu Khách còn không kịp để tròng mắt hư không trốn vào vách tường, trong nháy mắt đã cảm thấy trán mình tê rần, trước mắt không nhìn thấy gì nữa.
“Nhắc nhở: Tròng mắt hư không của ngươi đã bị tiêu diệt, ngươi chịu phản phệ rất nhỏ, khấu trừ ba điểm bưu điện.”
Triệu Khách nhắm mắt lại, trốn ở trong góc chùa miếu, vẻ mặt xanh xao, qua một lúc lâu mới hồi phục lại từ cảm giác đau đầu.
Trong lòng không nhịn được đau đớn, nói thầm: “Lần này lỗ nặng rồi!”
Lúc kích hoạt tròng mắt hư không cần tốn ba điểm bưu điện, lại trừ ba điểm bưu điện vì bị phản phệ, tiêu hao thế này đã đủ để hắn sử dụng khúc xạ nhiều lần, hoặc là sử dụng Hơi thở tự nhiên nhiều lần, còn bằng cả lần trước dùng múa rối pháp.
Trên tay hắn không có nhiều điểm bưu điện, một lần tiêu hao này khiến trong lòng Triệu Khách thấy đau đớn, đồng thời cũng khiến Triệu Khách cảnh giác.
Phải hiểu rõ, thật ra phần lớn năng lực đến từ con tem chỉ là thủ đoạn giúp bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nếu cảm thấy những năng lực này có thể quét ngang bát hoang, không có đối thủ, đúng là muốn chết.
Tuy lần này mất máu nặng, nhưng cũng để hắn phát hiện ra hai người đưa thư, trước tiên không nhắc đến hài tử kia, thoạt nhìn nữ nhân kia không phải người dễ đối phó.
Hiện tại không biết nhiệm vụ là gì, có lẽ mọi người sẽ không có quan hệ thù địch, nhưng nếu có thể Triệu Khách cảm giác cứ che giấu thân phận của mình là tốt nhất.
Hắn xoa trán, lại trốn trong chùa miếu uống mấy ngụm trà nóng, Triệu Khách chờ đến khi trời sắp tối đen mới sải bước rời khỏi chùa miếu.
“Gâu gâu gâu…”
Đợi sau khi về thôn, trời cũng đã tối hẳn, ngoại trừ tiếng chó sủa đầy trong thôn, xung quanh còn có mùi hương khói lửa, mùi thơm của rau xào, nhưng Triệu Khách vừa nhếch mũi lên ngửi đã biết những mùi hương này không phải món ăn ngon lành gì.
Lúc này trong thôn tối tăm, không có một ngọn đèn điện nào.
Chút ánh sáng duy nhất là ngọn đèn dầu đang thiêu đốt trong từng nhà, chút ánh sáng yếu ớt này lại trở thành một điểm sáng ngời trong đêm tối.
Cũng may có Hoàng kim đồng giúp Triệu Khách có thể nhìn rõ ràng trong đêm tối, nhìn chữ số được viết bằng phấn trắng trên cửa nhà, Triệu Khách tìm căn nhà ngói thuộc về mình.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đang định đi vào bên trong, bên tai Triệu Khách khẽ động đậy, lặng lẽ quay đầu lại, đã thấy một bóng người đứng phía sau hắn không xa.
Bóng người kia trốn ở trong bóng tối nơi góc tường.
Nếu không phải hắn có Hoàng kim đồng, e rằng căn bản không nhìn thấy hắn ta, ánh mắt nhìn lướt qua, trong lòng Triệu Khách thầm đề phòng, nhưng điều khiến Triệu Khách thấy kỳ quái là trong tầm nhìn Hoàng kim đồng của hắn, cái bóng này vẫn là một đoàn mơ hồ, khí tức sinh mệnh trên người này khác với người bình thường.
Thấy thế, Triệu Khách không xoay người mà tiếp túc giả vờ mở khóa, đồng thời trong tay cũng cầm một thanh Bạo liệt phi đao.
Thấy dường như Triệu Khách cũng không nhận ra mình, bóng dáng trong bóng tối kia cẩn thận đi đến sau lưng Triệu Khách.
Chỉ thấy bóng dáng như động mà không phải động chậm rãi ngọ nguậy thân thể như một đoàn sương đen, nó im hơi lặng tiếng, thậm chí còn không phát ra chút tiếng bước chân nào.
“Hành động!”
Lúc này Lôi Mẫu đưa ra cảnh báo cho Triệu Khách.
Triệu Khách cau chặt lông mày, trong lòng thầm tính toán cự ly của cả hai, trong mắt lóe lên một luồng sát khí lạnh lùng.
“Này!”
Nhưng đúng lúc này ở đằng xa đột nhiên vang lên một tiếng kêu to, bóng đen kia dừng lại, nhanh chóng trốn vào bóng tối như một cơn gió.
“Ca ca, nó đi rồi!”
Triệu Khách không cần quay đầu lại, Lôi Mẫu đã báo cáo với Triệu Khách.
“Có thấy rõ ràng là ai không?”
“Không nhìn rõ lắm, hơn nữa cảm giác nó không giống người, cả người bị khói đen che phủ, không nhìn thấy cái gì hết.” Nghe thấy Lôi Mẫu nói vậy, trong lòng Triệu Khách nặng nề, nói thầm: “Là người đưa thư? Chẳng lẽ ta bị lộ rồi?”
Trong thời gian Triệu Khách nói chuyện với Lôi Mẫu, chỉ thấy có người cầm theo một ngọn đèn dầu chạy chậm cả quãng đường, khuôn mặt người kia bắt đầu rõ ràng dưới ánh đèn lờ mờ.
“Tứ Hỉ, là ta.”