Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 138 - Kéo người xuống nước (2)

Chương 138 - Kéo người xuống nước (2)


Chỉ thấy Triệu Khách nhẹ nhàng gõ tẩu thuốc trên tay, gõ hết khói bụi ở bên trong ra, ngẩng đầu nhìn về phía Phùng Ba nói: “Tam nhi, ngươi đã nói vậy, cũng được, nếu không có đội tuần tra xem đêm nay nhà ai có thể ngủ yên.”
“Thế này không được, thế kia cũng không được, ngươi nói phải làm sao bây giờ.” Dù sao Phùng Ba vẫn còn trẻ, nói xong đã thấy hối hận.
Quả nhiên đã để Triệu Khách nắm được cơ hội, lập tức nói tiếp: “Đúng vậy, cho nên cần cô nãi nãi ra tay, ngài là đệ tử xuất mã, bảo đám một phương bình an, đây là việc thay trời hành đạo, ngài không thể không quản.”
Triệu Khách nói hết câu liền không nói nữa, thôn trưởng thấy vẻ mặt lão thái hơi thay đổi, trên mặt lập tức vui vẻ, muốn nhanh chóng thêm chút lửa nữa, lại bị Triệu Khách giữ chặt cánh tay, ra hiệu không cần nói nữa.
Lúc khuyên người ta phải đến điểm là dừng, để lại không gian cho người ta tự suy nghĩ, chỉ sợ ngươi không ngừng líu lo lải nhải bên tai, vốn việc này sẽ thành công lại thất bại.
Hai người yên lặng ngồi ở đó chờ đợi, sau một lúc lão thái mới mở miệng: “Ôi, trước khi các ngươi đến ta đã mời Hồ linh, hình như Hồ linh không muốn để ta quản chuyện này, nhưng các ngươi đã nói đến mức này rồi, ta không quản cũng không thể nói nổi.”
“Hồ linh!”
Trong đầu Triệu Khách lập tức hiện ra hình bóng mà hắn vừa nhìn thấy, nói thầm: “Chẳng lẽ đó là Hồ linh trong truyền thuyết.”
Đối với yêu quái linh vật trong tin đồn dân gian, Triệu Khách chỉ lờ mờ nghe nói qua lại chưa từng gặp, hơn nữa lúc đầu hắn cũng không có hứng thú với phương diện này.
Nếu không phải mọi người trong thôn truyền miệng, cộng thêm trên đường đến đây, thôn trưởng đã nói vị Linh cô nãi nãi này thờ phụng Hồ linh là linh vật tu luyện đắc đạo.
Chỉ sợ đến bây giờ Triệu Khách còn chưa thể hiểu rõ, rốt cuộc Hồ linh là cái gì, hiện tại hắn lại hơi rõ ràng, thật ra nói trắng ra là hồ ly tinh.
Đương nhiên Triệu Khách vẫn giấu kín ba chữ hồ ly tinh này ở trong lòng không dám nói ra.
Hơn nữa, thịt hồ ly cũng không dễ ăn, vừa thối vừa khai, dù nghĩ hết cách để loại bỏ mùi này đi, cảm giác thịt cũng không ngon hơn bao nhiêu.
Cho nến, Triệu Khách cũng không có hứng thú với cái gọi là hồ ly tinh này, nhưng nếu có xà linh loại xà tinh, Triệu Khách cũng muốn tìm một cơ hội, thử lấy xà tinh là canh thịt rắn xem hương vị thế nào.
Vừa nghĩ đến thịt rắn có vị thanh, làm thành canh thịt băm cũng hơi lãng phí, nhưng nếu xào lăn thì cũng không tệ.
Trên tay hắn còn có tương đậu cà vỏ hương vị không tệ, cộng thêm hồi hương, hoa tiêu, dầu hào, xì dầu, xào lăn trong lửa lớn để ngăn chảy nước, cuối cùng rải lên một lớp hạt vừng, chỉ nghĩ đến mùi hương kia thôi đã khiến người ta chảy nước miếng.
Không nói đến những hoạt động tâm lý này của Triệu Khách, lúc này lão thái lấy ra hai tấm phù chú từ trong ngăn tủ, đưa một tấm cho Triệu Khách, một tấm cho Phùng Ba.
“Các ngươi cất kỹ hai tấm phù chú này trên người, tối nay các ngươi cứ thế này…”
Lúc rời khỏi nhà lão thái, sắc trời đã tối đen, ngoại trừ Triệu Khách và thôn trưởng, còn có Phùng Ba đeo một cái balo cùng đi ra ngoài, vẻ mặt hơi không tình nguyện, vẫn luôn xụ mặt.
Triệu Khách nhìn sắc mặt Phùng Ba, trong lòng cười trộm một trận, mặc kệ thế nào, hắn đã đạt được mục đích của mình.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh này chắc chắn phải gia nhập vào đội tuần tra, gia nhập đội tuần tra sẽ gặp rất nhiều điều rắc rối, chỉ sơ ý một chút là lộ ngay.
Ví dụ, nếu hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh 1 trong điều kiện tiên quyết là không để lộ bản thân, cách tốt nhất mà Triệu Khách có thể nghĩ ra là kéo vị Linh cô nãi nãi theo cùng.
Có cao nhân như nàng ở đây, Triệu Khách núp ở phía sau sẽ trở thành bóng tối dưới đĩa đèn.
Về phần những người đưa thư đang lẩn trốn, trong lòng Triệu Khách đoán bọn họ có hai cách, cách thứ nhất là dứt khoát từ bỏ nhiệm vụ lần này.
Nhưng Triệu Khách cảm thấy khả năng này không lớn, một người đưa thư không nên buông tha bất kỳ lợi ích trước mắt nào.
Không nói đến vì nhỏ mất lớn gì đó, trong thế giới người đưa thư này, đến thời khắc mấu chốt một ít điểm bưu điện cũng sẽ liên quan đến sự sống chết của mình.
Nếu lo lắng mạo hiểm đánh mất cơ hội, loại người đưa thư này không thể sống lâu.
Vì vậy Triệu Khách suy đoán, bọn họ sẽ chọn cách thứ hai, đó là hành động đơn độc vào ban đêm, sẽ xen vào ngay lúc quan trọng.
“Các ngươi đều hiểu ý của nãi nãi rồi, hiểu rồi thì nhanh làm việc đi. Tứ Hỉ thúc, ngươi đi theo ta, thôn trưởng trở về nói với những người đội tuần tra, tối nay những người thuộc Dần Dậu Thìn đều trở về, những người còn lại nên làm cái gì thì làm cái đó, phát hiện điều khác thường lập tức gọi người.”
“Được được được!”
Thôn trưởng nói xong nhanh chóng xoay người rời đi, không nhanh không được, bầu trời đã sắp tối đen rồi.
Sau khi thôn trưởng rời đi, Triệu Khách đi theo sau lưng Phùng Ba, leo lên một gốc cây cổ thụ ở cửa thôn, cây cổ thụ này không quá lớn, nhưng leo lên trên có thể nhìn rõ ràng toàn bộ thôn làng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất