Chương 137 - Kéo người xuống nước
Mấy năm qua trong thôn có thể thái bình, thật ra cũng may có vị Linh cô nãi nãi này, nếu không thôn dân đã chẳng kính trọng nàng như vậy.
Chỉ có điều… Nói đến đây, thôn trưởng cũng không định nói thêm nữa.
Đi đến trước một căn phòng cũ, thôn trưởng nhẹ nhàng gõ cửa phòng hai cái, Triệu Khách đi theo phía sau, cửa còn chưa mở đã ngửi được một mùi thơm rất đặc biệt.
“Cạch!”
Cửa phòng bị mở ra một khe hở, chỉ thấy Phùng Ba thò đầu ra, sau khi thấy là Triệu Khách và thôn trưởng xách thịt đến, lúc này sắc mặt ôn hòa hơn nhiều.
Cửa mở ra, Triệu Khách sải bước muốn đi vào bên trong nhưng đúng lúc này Triệu Khách đột nhiên cảm thấy hơi không đúng, ngẩng đầu lên lại thấy một đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn từ trên xà nhà sau cửa.
Không đợi Triệu Khách nhìn cẩn thận, bóng đen lóe lên, nhanh chóng tiến vào trong bóng tối trên xà nhà không thấy gì nữa, không nhìn rõ là cái gì, tốc độ lại quá nhanh, ngay cả động thái thị giác của hắn cũng không thể bắt được.
Con người thường là động vật chậm chạp, bây giờ nghĩ đến bóng đen vừa rồi, Triệu Khách không nhịn được thấy lo lắng.
Quá nhanh, nếu cái bóng kia đánh lén hắn, chắc chắn là một kích mất mạng, chỉ sợ hắn cũng không có cơ hội để phản ứng.
“Tứ Hỉ, ngươi sao thế, sắc mặt xấu như vậy?”
Thấy sắc mặt Triệu Khách hơi trắng bệch, thôn trưởng có lòng quan tâm nói.
“Ha ha, không có… Không có gì.”
Triệu Khách lắc đầu thở ra một hơi, ánh mắt nhìn lướt qua Phùng Ba đi theo bên cạnh Linh cô nãi nãi, chỉ thấy từ đầu đến cuối người thanh niên này đều tỏ nghiêm nghị, khiến người ta không đoán được rốt cuộc trong lòng hắn ta đang suy nghĩ điều gì.
Ba người đi vào phòng, thấy vị Linh cô nãi nãi kia đang ngồi xếp bằng hai chân trên ghế, dường như không hề cảm thấy bất ngờ vì Triệu Khách và thôn trưởng lại cùng đến đây.
“Hắc hắc, Quyên muội tử, Tứ Hỉ đánh được hươu bào trên núi, đặc biệt mang đến cho ngươi.”
Mối quan hệ của thôn trưởng và lão thái rất thân thiết, cũng không gọi Linh cô nãi nãi gì đó, mà trực tiếp gọi tên.
Lúc nói lời này, Triệu Khách cũng đưa hai cái chân trước cho Phùng Ba đứng bên cạnh, ngồi xuống bên cạnh thôn trưởng.
“Ừm.”
Lão thái gật đầu vẫn nhắm hờ đôi mắt, cũng không nói chuyện.
Thấy thế, vẻ mặt thôn trưởng lập tức hơi xấu hổ đưa tay chọc eo Triệu Khách, cố ý lớn tiếng nói: “Tứ Hỉ, không phải ngươi có chuyện muốn nói với Tam Linh cô nãi nãi à?”
Dựa theo bối phận, đúng là Trần Tứ Hỉ phải gọi một tiếng cô nãi nãi, thôn trưởng nhắc nhở lập tức khiến Triệu Khách hiểu rõ mối quan hệ trong đó, nhưng đồng thời cũng thầm chửi một câu trong lòng: “Lão hồ ly!”
Hiển nhiên thôn trưởng không chịu tự nói, hiện tại đá vấn đề khó này cho mình, Triệu Khách hắng giọng cười làm lành nói: “Cô nãi nãi, ngài cũng thấy chuyện ngày hôm nay rồi, trước tiên không nhắc đến người bị giết kia vội, ngài xem nên xử lý cái chết của Vương bí thư chi bộ thế nào.”
“Nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế.”
Lão thái không mặn không nhạt chặn lại, vẫn hơi nhắm hờ mắt, không chịu nói nhiều.
“Không phải, Quyên muội tử, chúng ta có thể xử lý việc này còn kéo nhau đến chỗ ngài làm quái gì, đây không phải vì không xử lý được sao, đám nhục thể phàm thai như chúng ta đâu biết hàng ma trừ yêu thế nào, ngài là đệ tử xuất mã, ngài mặc kệ còn ai quản được chuyện này.”
Lần này lão thái không đáp lời, Phùng Ba đứng bên cạnh tỏ ra không vui, mở miệng châm chọc khiêu khích: “Ha ha, chúng ta đâu dám quản, lại bị bên trên chửi một trận, chúng ta không chịu được.”
Thôn trưởng bị câu này chặn họng, chỉ có thể quay sang nhìn Triệu Khách với ánh mắt cầu cứu.
Thật ra Triệu Khách cũng không dám nói chuyện, có câu nói là nói nhiều chắc chắn nói hớ, thật ra hình tượng bí ẩn của hắn rất tốt, nếu cứ bắt hắn phải nói, chỉ cần mất tập trung sẽ có thể để bản thân lộ ra sơ hở.
Huống hồ, vị Tam Linh cô nãi nãi trước mặt cũng không phải nhân vật đơn giản.
Suy nghĩ chốc lát, Triệu Khách rút tẩu thuốc ở sau eo ra, ngồi xổm trên mặt đất châm lửa, sau khi hút hai hơi mới nói: “Cô nãi nãi, ngài không thể không quản việc này, ngươi mặc kệ, chỉ dựa vào mấy thằng nhãi con kia, cũng không biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì, đây đều là đời cháu của ngài, ngày thường gặp ngài đều gọi một câu nãi nãi, đây cũng đâu phải gọi suông.”
Triệu Khách nói hết câu, vụng trộm liếc nhìn khuôn mặt lão thái, phát hiện đôi mắt lão thái vẫn đang nhắm hờ, hơi run rẩy mấy cái.
Trong lòng Triệu Khách lập tức vui vẻ, biết đã có hy vọng rồi.
Hắn vội vàng thêm chút lửa, nói tiếp: “Cô nãi nãi, lòng người đều là thịt, con nhà ai không phải là con, ngài nhẫn tâm mặc kệ bọn họ sao?”
“Vậy cho bọn họ rút lui, về nhà hết đi.” Phùng Ba đứng bên cạnh nghe vậy cũng cảm thấy khó chịu nhưng trong lòng vẫn thấy không cam lòng, vừa nghĩ đến việc hôm nay, lại cảm thấy ở ngực nghẹn lại một hơi không thở nổi.
Bị Phùng Ba xen vào như thế, Triệu Khách cau mày, trong mắt lóe lên vẻ ranh mãnh, chỉ đợi mỗi câu nói này của Phùng Ba.