Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 141 - Quái vật (2)

Chương 141 - Quái vật (2)


Nhìn kỹ sẽ thấy nó đi đường khập khiễng, nhìn dáng vẻ là đã bị trọng thương, đang chuẩn bị chó cùng rứt giậu.
“Bên này!”
Tiếng động khác lạ bên này đã hấp dẫn sự chú ý của đội tuần tra và Phùng Ba, dẫn người nhanh chóng chạy về phía này.
Đợi nghe được tiếng động xung quanh, hai người đưa thư này thay đổi sắc mặt, không ngờ động tác của đội tuần tra và Phùng Ba lại nhanh như vậy.
Trên thực tế, không chỉ có Phùng Ba, lúc này còn có một người đi theo đội tuần tra, đó là một nam nhân để đầu đinh, vết sẹo như mạng nhện bao trùm nửa bên mặt hắn ta.
Người đó là Khâu Binh đi theo bên cạnh Trương Hải Dương, chỉ thấy trên bả vai hắn ta còn có vết máu, một tay cầm súng lục dẫn người chạy nhanh về phía này.
Những thanh niên trong đội tuần tra đi theo sau lưng vốn đã bị bóng đen dọa sợ, trước đó bóng đen đột nhiên xuất hiện muốn đánh lén đội tuần tra, là Khâu Binh ra tay bắn một phát mù một bên mắt của bóng đen.
Nhưng chính vì thấy được thân thủ và kỹ thuật bắn chính xác của Khâu Binh, những thanh niên trong đội tuần tra này bắt đầu trở nên to gan hơn, đi theo sau lưng Khâu Binh, vội vã chạy về phía này.
“Mẹ nó!”
Thấy đã không kịp rút lui nữa, hai người đưa thư âm thầm chửi mắng trong lòng một trận, chỉ có thể lấy mặt nạ xuống để lộ ra khuôn mặt ban đầu, đồng thời giả vờ sợ hãi gọi đám người Khâu Binh ở đằng xa: “Người đâu nhanh tới, cứu mạng!”
“Ở đây! Là Vương thúc và Tôn thúc!”
Đám người đội tuần tra chạy đến, sau khi thấy hai người đưa thư kia đều tỏ ra ngạc nhiên, không biết vì sao bọn họ lại ở chỗ này, nhưng hiện tại cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Bởi vì hiện tại còn có một thứ khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên hơn, một con dơi hình thể to lớn lại đang đứng trước mặt bọn họ.
“Trời ạ, đây là thứ gì??”
Mượn ánh sáng bó đuốc chiếu sáng phía trước mặt, tình cảnh trước mặt khiến mọi người không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, mặc dù lớn lên trên núi không thiếu điều lạ, gấu mù, lũ sói con, lão hổ gì đó.
Nhưng không ai từng thấy con dơi khổng lồ như vậy, chẳng lẽ đã thành tinh rồi?
“Hôm trước, hài tử Trương Hổ Đầu nhà Trương Văn Thành đột nhiên trúng tà, biết đâu có liên quan đến thứ đồ chơi này.”
“Đúng vậy, Vương Mẫn Tài và Bạch Nhị Nha đều là nó giết, đánh chết nó.”
Các thôn dây bao vây súc sinh kia vào giữa dùng bó đuốc chiếu sáng cũng không sợ nó chạy, dù sao cánh đã rách rưới không bay lên được, còn có hai vị cao thủ là Phùng Ba và Khâu Binh ở đây, lá gan đám thôn dân cũng to hơn.
“Kỳ quái!”
Phùng Ba đứng trong đám đông vẫn không mở miệng, chỉ cau mày, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, nói thầm: “Tại sao trên núi lại có thứ này?”
Ở chỗ khác thì Phùng Ba không rõ, nhưng nơi này là địa bàn Hồ gia, có Hồ Linh Nhi tọa trấn, sao lại có thứ như vậy?
Lúc này Triệu Khách đi ra từ trong bóng tối, trốn trong đám người, trên tay vụng trộm nắm chặt một thanh Bạo liệt phi đao, trong mắt lóe lên sát ý.
Không thể nghi ngờ, ai đánh chết quái vật này, đến lúc đó sẽ nhận được càng nhiều điểm bưu điện hơn, chỉ có điều trong ánh mắt của bao người, không ai dám ra tay trước mà thôi.
“Các ngươi nhìn đằng sau!”
Lúc này không biết ai hô lên một câu, mọi người ngẩng đầu thấy có một xác chết ngã trên mặt đất ở trong phòng, là dáng vẻ một tiểu nữ hài, khuôn mặt đã biến thành màu nâu xanh, trên cổ họng thi thể bị cắn ra một lỗ thủng.
Hiển nhiên là chuyện tốt do súc sinh này làm ra.
“Súc sinh! Giết nó!”
Thấy thế, đôi mắt thôn dân lập tức đỏ lên, cũng không biết ai hô lên một câu, đã có người nắm lấy cái cuốc trong tay, xông lên.
“Cơ hội!”
Trong mắt Triệu Khách lóe lên tia sáng lạnh, không chỉ Triệu Khách, những người đưa thư khác trốn trong đám đông cũng rối rít nắm bắt cơ hội ra tay.
Nhưng đúng lúc này Phùng Ba đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đưa tay sờ tấm bùa chú ở trong ngực mình, không nhịn được thay đổi sắc mặt, hét to: “Đừng đi qua!”
Tem đặc thù: Dạ giáp
Thu thập con tem này, đến đêm phòng ngự nhục thể sẽ tăng lên 20%
Hiệu quả đặc biệt: Chạy trong đêm
Tiêu hao 1 điểm bưu điện khiến tốc độ di chuyển của bản thân tăng lên gấp đôi, đồng thời thu hoạch được hiệu quả sương mù quanh người.
(Chú thích: Năng lực con tem này giới hạn sử dụng vào buổi đêm hoặc ở trong bóng tối.)
Nhưng lúc Phùng Ba quát câu này thì đã quá muộn.
Khuôn mặt quái vật đã bắt đầu vặn vẹo, sâu trong con mắt đỏ hồng lóe lên vòng sáng màu tím, lập tức nghe “ầm” một tiếng, một tia sáng màu tím nổ tung trên đầu quái vật.
Trong chớp nhoáng này, dường như toàn bộ thời gian đều đông cứng lại, một màu tím như một lớp mỡ đông thật dày lơ lửng ở trên mặt nước, bao trùm cả đám người.
“Không… Cần…”
Trong chốc lát, từng khuôn mặt người ở trước mặt Triệu Khách bắt đầu vặn vẹo, từ trời cho đến toàn bộ thế giới đều bắt đầu vặn vẹo trong màu tím này.
Tiếng động xung quanh trở nên rất chậm chạp, ý thức, năm giác quan của con người đều bị tước đoạt từng tầng trong màu tím này.
Nếu thật sự phải hình dung, cũng như băng nhạc tạm dừng, cảm giác một âm tiết lặp lại vô hạn kia đủ khiến người ta nổi điên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất