Chương 143 - Cạm bẫy (2)
Vụ nổ mạnh khiến xác quái vật bị nổ thành thịt nát, đám người vừa thoát ra khỏi ánh sáng màu tím đã chịu sóng xung kích từ vụ nổ, dù không lớn nhưng điều này cũng rất khó chịu với người bình thường.
Hơn nữa di chứng của màu tím vẫn đang tiếp tục, cần một khoảng thời gian nhất định mới có thể khôi phục hoàn toàn.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, Triệu Khách vẫn thấy rất may mắn, may mắn có di chứng một thời gian dài để tất cả mọi người phải tốn thời gian thích ứng, trước lúc đó sẽ không ai phát hiện nguyên nhân vụ nổ là cái gì.
【 Nhiệm vụ chi nhánh 1: Tham gia đội tuần tra, nhiệm vụ thất bại. 】
Nhưng vào lúc này Triệu Khách lại nhận được nhắc nhở nhiệm vụ thất bại.
“Sao lại thất bại??”
Rõ ràng đã đánh giết quái vật trước mặt, sao nhiệm vụ lại thất bại??
Triệu Khách ngẩn ngơ một lúc lâu, sau khi cẩn thận nhớ lại nhiệm vụ này, sắc mặt lập tức nặng nề, nói thầm: “Đáng chết, bị lừa rồi!”
Nhiệm vụ chi nhánh này nói rất rõ ràng, trọng điểm bảo vệ là một đám người Trương Hải Dương.
Nhưng tất cả mọi người, bao gồm cả hắn đều vì nhiệm vụ chi nhánh 2, cho rằng chỉ cần tìm được hung thủ giết chết Vương Mẫn Tài là có thể hoàn thành nhiệm vụ này, lại không để ý đến một nhắc nhở trọng điểm này.
Thật ra trong nhắc nhở nhiệm vụ đã ám chỉ đám người Trương Hải Dương mới là trọng điểm nhiệm vụ, nhưng hắn một lòng để ý đến nhiệm vụ 2, tưởng đánh chết quái vật này là có thể tìm ra hung thủ, cũng có thể bảo vệ một đoàn người Trương Hải Dương.
Điều này hoàn toàn là một nhầm lẫn.
Quái vật trước mặt hoàn toàn là mồi nhử để điệu hổ ly sơn, tất cả mọi người đã bị lừa.
Nếu đoán không nhầm, vậy chắc chắn bây giờ bên Trương Hải Dương đã xảy ra chuyện rồi.
“Đáng chết!”
Vừa nghĩ đến hắn lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, Triệu Khách cảm giác buồn nôn như ăn con ruồi vậy.
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên chú ý đến vẻ mặt của Phùng Ba bên cạnh hơi không đúng.
Lúc này vẻ mặt Phùng Ba ngây ngốc như đã mất hồn, ngồi bệt dưới đất lẩm bẩm: “Không! Không thể nào! Không thể nào.”
Triệu Khách cau mày, tiến lên vỗ mặt Phùng Ba, nói: “Cái gì không thể nào? Vì sao cô nãi nãi lừa ta! Nói chuyện đi.”
Trước đó vị Linh cô nãi nãi kia đã lấy ra hai tấm phù chú cho hắn và Phùng Ba, vậy hiển nhiên nàng biết quái vật này sẽ có năng lực như thế, nhưng trước đó không nói cho hắn biết bất cứ tin tức gì liên quan đến quái vật.
Hơn nữa, điều này hoàn toàn khác với kế hoạch mà bọn họ đã giao hẹn, vốn kế hoạch đã đặt ra với đám người thôn trưởng là, sau khi hắn và Phùng Ba nghĩ cách ngăn chặn quái vật, Linh cô nãi nãi sẽ lập tức chạy đến giúp đỡ.
Nhưng bây giờ… Căn bản không thấy bóng dáng nàng, Triệu Khách càng nghĩ càng thấy không thích hợp, dường như hắn đã biến thành một quân cờ, bị đùa bỡn xoay quanh, sau khi phát huy chút lợi ích cuối cùng sẽ bị vứt bỏ.
Thấy Phùng Ba vẫn tỏ ra ngây ngốc, ánh mắt Triệu Khách nặng nề, tát một cái “bốp”, một tát này khiến nửa bên mặt Phùng Ba bắt đầu sưng lên, đầu óc càng choáng váng.
Nhưng lúc này chỉ thấy Triệu Khách một phát túm lấy cổ áo Phùng Ba, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, nhìn thẳng vào mắt Phùng Ba.
“Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì??”
Nếu là lúc bình thường, Triệu Khách biết hắn sử dụng Quỷ hoặc với Phùng Ba còn chưa đủ 10% khả năng thành công, nhưng lúc này ý thức của Phùng Ba đã sụp đổ, lại bị Triệu Khách đánh phủ đầu, tất nhiên sẽ bị Triệu Khách khống chế.
Ánh mắt Phùng Ba lóe lên như đang giãy giụa trong sự khống chế của Triệu Khách, nhưng vẫn nói ra ba chữ với Triệu Khách: “Thăng Linh đồ!”
“Thứ gì??”
Triệu Khách không hiểu Phùng Ba nói vậy là có ý gì, chuyện này có liên quan gì đến Thăng Linh đồ.
Phùng Ba há hốc mồm muốn nói ra sự thật, nhưng sau khi há mồm cũng chỉ nhả ra mấy chữ lại không nói ra lời nữa, dường như Phùng Ba còn đang cố gắng chống cự năng lực Quỷ hoặc.
“Cút mẹ ngươi đi!”
Vì đề phòng Phùng Ba tỉnh táo lại từ trong Quỷ hoặc, Triệu Khách dứt khoát đấm một cái vào mặt Phùng Ba, một đấm này không quá mạnh nhưng lại trực tiếp đập Phùng Ba hôn mê bất tỉnh.
“Chỉ sợ vấn đề nằm ở chỗ cô nãi nãi này!”
Triệu Khách híp mắt, dự định đến nhà vị Linh cô nãi nãi này điều tra một chút, xem có thể tìm được manh mối khác hay không.
Triệu Khách đứng lên, da thịt co quắp mất tự nhiên.
Mỗi một khớp xương trên người đều như bị rỉ sét, ngay cả eo cũng không ưỡn thẳng được, mỗi một bước đi đều cảm thấy khó khăn.
Triệu Khách còn như vậy, những người xung quanh cũng không tốt hơn là bao, mặc kệ có phải là người đưa thư hay không, tất cả mọi người đều bị tước đoạt năm giác quan trong tia sáng màu tím vừa rồi, không có phù chú bảo vệ, bọn họ phải chịu nhiều tổn thương hơn Triệu Khách và Phùng Ba.
Cộng thêm sự tác động từ vụ nổ Bạo liệt phi đao, chắc chắn đây là tai họa bất ngờ.
Một vài thôn dân ngã trên mặt đất, có người không ngừng nôn ra máu, có người ngất xỉu, có người trông như đã tỉnh dậy, nhưng trên thực tế còn chưa khôi phục lại từ di chứng của ánh sáng màu tím, nằm trên mặt đất không ốm mà rên.
“Bên này nhanh nhanh nhanh…”