Chương 144 - Da hồ ly
Tiếng động lớn như vậy, thôn dân đều lần lượt chạy tới, thôn trưởng dẫn người đi ở phía trước, thấy thế không khỏi thay đổi sắc mặt, vội vàng gọi người tiến lên giúp đỡ.
Đội tuần tra đều là người trẻ tuổi trong thôn, lớn thì khoảng hai mươi, nhỏ cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, thấy hài tử nhà mình ngã trên mặt đất, giãy giụa nôn ra máu, những thôn dân đang chạy đến đều đỏ cả mắt.
Trong chốc lát tiếng khóc, tiếng kêu to rối loạn, khiến trong lòng Triệu Khách cảm thấy bực bội.
“Tứ Hỉ! Sao lại thành thế này?”
Thôn trưởng tiến lên kéo tay Triệu Khách dò hỏi, Triệu Khách lắc đầu không quan tâm lời nói nhảm của thôn trưởng, liếc mắt đánh giá Khâu Binh hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
Triệu Khách chậm rãi ngồi trên đống cỏ khô, giữ chặt cánh tay thôn trường, kề sát lỗ tai nói: “Nhanh dẫn một vài người đi xem bên đội khảo sát, có lẽ xảy ra chuyện rồi.”
“Xảy ra chuyện rồi!”
Thôn trưởng trợn mắt, hắn ta cũng là lão nhân đã trải sự đời, nhìn ánh mắt Triệu Khách lập tức hiểu ý của Triệu Khách.
Không thể để lộ việc này ra ngoài, nếu xảy ra chuyện sẽ không có cơ hội cứu vãn, mặc kệ bên kia xảy ra chuyện gì, phải dẫn người đến khống chế hiện trường trước rồi lại nói.
Lúc này nhẹ gật đầu, gọi hai, ba người lặng lẽ chạy đến bên đội khảo sát.
Hiện tại Triệu Khách cũng không quan tâm bên đội khảo sát xảy ra chuyện gì, ánh mắt nhìn lướt qua hai người đưa thư Tôn, Lý đã bị bại lộ cách đó không xa, giống với những người có mặt ở đây, hai người này đều bị màu tím chiếu xạ và vụ nổ tác động đến.
Có lẽ sẽ không liên hệ việc quái vật nổ tung với mình, nhưng khó đảm bảo xung quanh không có người đưa thư khác đang trốn trong bóng tối.
Ít nhất lúc này trong lòng Triệu Khách đã chuẩn bị sẵn cho dự tính xấu nhất, để Lôi Mẫu cẩn thận chú ý bất kỳ động tĩnh gì xung quanh hắn, đặc biệt là những người muốn tiếp cận hắn.
Dù sao trước đó đã có người đưa thư bị chú sát, nghe ý của Linh cô nãi nãi, hình như chú sát cần một loại môi giới nào đó, hiện tại Triệu Khách cũng không muốn đi vào vết xe đổ của người khác.
Thôn dân lần lượt chạy tới, bắt đầu đỡ người nhà mình về nhà nghỉ ngơi, chuyện này đã ồn ào đến mức mất kiểm soát, Triệu Khách đoán ngày mai trong thôn lại càng ầm ĩ hơn.
“Nếu không, đêm nay ngươi cứ nghỉ ngơi ở chỗ ta trước, cũng tiện có người chăm sóc.”
Có người thấy Triệu Khách ngồi ở bên cạnh, bước tới quan tâm nói, dù sao mọi người đều biết Trần Tứ Hỉ là thợ săn giỏi nhất trong thôn, nhưng cũng là lão độc thân.
Trở về thế này sẽ khiến người ta không yên tâm.
“Không sao! Các ngươi tự về trước đi, ta nghỉ chút là được.”
Triệu Khách lắc đầu từ chối lời mời của những thôn dân khác, lấy tẩu thuốc sau lưng ra, lấy một túm thuốc thả vào trong miệng tẩu hút hai hơi.
Lần này Triệu Khách không để Lôi Mẫu thay thế vị giác và khứu giác của mình để giả vờ có dáng có vẻ, mà thật sự hút mạnh hai hơi thuốc phiện.
Mượn khói thuốc, sau khi Triệu Khách ngồi xổm tại chỗ nghỉ ngơi một chút, mới chậm rãi bình tĩnh lại từ di chứng, đứng dậy vịn tường quay về.
Về phần đám người Phùng Ba và Khâu Binh, tạm thời Triệu Khách không muốn quan tâm bọn họ, trời sắp sáng rồi, hắn quan tâm đến nhiệm vụ chi nhánh 2 hơn.
Nhìn ý của Phùng Ba, hình như chuyện lần này còn lâu mới đơn giản như bọn họ đã nghĩ, rốt cuộc Thăng Linh đồ mà hắn ta nói là cái gì?
Nghĩ đến đây, Triệu Khách thở sâu, ánh mắt nhìn lướt qua sau lưng, nhanh chóng thay đổi phương hướng. Hắn nhanh chân đi về phía một đầu thôn khác, hắn phải nhân lúc Phùng Ba còn chưa trở về, chạy tới chỗ Tam Linh cô nãi nãi hỏi rõ ngọn nguồn.
Hiện tại sự chú ý của mọi người đã dồn hết vào hai phương hướng là đội khảo sát và đội tuần tra, không ai chú ý đến bên Triệu Khách, chỉ thấy Triệu Khách xe nhẹ đường quen lần mò đến nhà Linh cô nãi nãi.
Không biết vì sao nhìn khu nhà cũ ở trước mặt, Triệu Khách luôn cảm thấy hơi âm trầm, lần này Triệu Khách không dám trực tiếp đi vào, sau khi đẩy cánh cửa ra một khe nhỏ, Triệu Khách nhìn vào bên trong qua khe hở, chỉ thấy trong phòng đen sì không nhìn rõ cái gì hết.
“Chẳng lẽ đúng là nàng!”
Vốn đã giao hẹn cẩn thận, chỉ cần đêm nay xuất hiện biến cố, Linh cô nãi nãi chắc chắn sẽ đến giúp đỡ, bây giờ trong phòng tối đen như hoàn toàn không có hành động, điều này càng khiến Triệu Khách nghi ngờ ngay từ đầu vị cô nãi nãi này đã không có ý tốt.
“Ong…”
Đẩy cửa ra một khe nhỏ, đầu tiên Triệu Khách đánh giá từ trên xuống dưới, sau khi xác định không thấy cặp mắt kia, lúc này mới cẩn thận bước vào viện tử.
Cánh cửa phòng chính nửa mở ra, Triệu Khách đang muốn đẩy ra, nhưng đưa tay được một nửa đột nhiên khựng lại giữa không trung, Hoàng kim đồng trên mắt trái đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Một tia sáng xanh quỷ dị lúc ẩn lúc hiện trong giữa hai khe cửa, Triệu Khách nhìn kỹ một chút cũng không nhìn ra đó là cái gì, nhưng luôn cảm thấy hình như không phải thứ gì tốt đẹp.
Suy nghĩ một lúc, Triệu Khách lấy ra một cây trường côn đen nhánh ở trong sách tem, cây trường côn này là cây côn đa dụng trên tay Lý lão hán trong không gian khủng bố lần trước.