Chương 147 - Không phải Phùng Ba (2)
“Cậu học sinh tên Trương Vĩ kia là nhi tử của Trương Hải Dương, hiện tại không biết làm sao, nằm ở trên giường gọi thế nào cũng không tỉnh. Trạng thái tinh thần của nữ hài kia không tệ lắm, nhưng hỏi gì cũng không biết, ôi chao, Tứ Hỉ, ta lo chết mất.”
Thôn trưởng nói xong lại gãi mái tóc chẳng còn bao nhiêu sợi của mình, cảm thấy vận đen cả tám kiếp đã tập trung hết vào ngày hôm nay, thật sự quá xui xẻo.
“Phùng Ba đâu?”
Lúc này Triệu Khách mới nhớ đến Phùng Ba bị mình đấm ngất, sau khi hắn rời đi, căn nhà kia đã bắt lửa, Triệu Khách nghi ngờ là Phùng Ba làm.
Nhưng điều bất ngờ là lại thấy thôn trưởng đưa tay chỉ vào căn nhà sau lưng, nói: “Phùng Ba cũng ở bên trong, vẫn đang hôn mê.”
“Ở bên trong!”
Nghe được câu nói này, trong lòng Triệu Khách hơi căng thẳng, trong nháy mắt đã cảm thấy da đầu tê dại một lúc, nói thầm: “Không phải Phùng Ba, vậy là ai?”
Hắn có năng lực Hoàng kim đồng, vì vậy lúc vào nhà không cần châm nến, về phần cạm bẫy ở trên cửa phòng cũng chỉ thiêu đốt hai cánh cửa mà thôi, sao có thể đốt cả căn nhà được.
Hiện tại căn nhà bị thiêu cháy, Phùng Ba còn nằm ở bên trong, tuyệt đối không phải là hắn ta làm, vậy là ai chứ?
“Tứ Hỉ, lần này ta xong đời rồi, có lẽ nộp báo cáo lên trên xong, sẽ nhanh chóng bị phía trên hỏi tội, ta không gánh nổi trách nhiệm.”
Thôn trưởng nói xong, trong mắt cũng đỏ hoe, hắn ta đã sáu, bảy mươi tuổi rồi, theo lý đã đến lúc biết rõ số trời, nhưng hắn ta không cam tâm, hắn ta cũng không gánh nổi trách nhiệm này.
“Khóc cái gì, đừng khóc.”
Triệu Khách thấy thế ngồi xổm bên cạnh thôn trưởng, sau khi lấy ra tẩu thuốc hút hai hơi, khoác cánh tay lên vai thôn trưởng nói nhỏ: “Ngươi cứ viết trong báo cáo thế này…”
Theo từng câu mà Triệu Khách nói ra, ánh mắt thôn trưởng dần lấy lại tinh thần, lúc vỗ đùi định hô quá tốt, vẻ mặt lại hơi do dự, quay sang nhìn Triệu Khách nói: “Làm vậy được à?”
Thấy vẻ mặt không quyết đoán của thôn trưởng, trong lòng Triệu Khách cũng thấy hơi thất vọng, lạnh lùng khẽ nói: “Dù sao ta chỉ có một ý kiến này, ngươi không báo cáo như thế, nếu xảy ra chuyện, ngươi đừng kéo ta ra cùng gánh trách nhiệm, ta chỉ có nghĩa vụ giúp đỡ chứ không phải cán bộ thôn gì đó, cùng lắm thì tìm vùng núi sâu trốn một chút, sẽ không có chuyện gì hết.”
“Ngươi… Ngươi thế này…”
Thôn trưởng chỉ vào Triệu Khách nhưng lại không biết nên nói thế nào, hơn nữa không thể báo cáo chi tiết chuyện này lên trên, nếu không phải nói cái gì? Có quái vật đánh người bị thương? Có yêu quái bắt đồng chí Trương đi?
Đây không phải kể chuyện cười à, hơn nữa hắn ta còn bị chụp cái mũ mê tín phong kiến.
Sau khi im lặng một lát, thôn trưởng khẽ cắn môi hạ quyết tâm, gật đầu nói: “Được, cứ xử lý theo lời ngươi đi!”
Sau khi Triệu Khách và thôn trưởng ngồi xổm trên thềm đá bàn bạc một lúc, trước tiên khống chế đội khảo sát và Phùng Ba lại.
Cho dù Phùng Ba không biết rõ tình hình chuyện này, nhưng chắc chắn cũng có liên quan đến hắn ta.
Chờ hắn ta tỉnh lại, Triệu Khách sẽ nghĩ cách hỏi hắn ta.
Hiện tại nhất định phải tìm ra mục đích khi đám người Trương Hải Dương đến đây.
Về phần báo cáo thế nào, thật ra ý của Triệu Khách rất đơn giản, ở bên đội tuần tra thì cứ nói là gấu mù vào thôn, tất cả thương vong đổ hết lên đầu gấu mù.
Tạm thời không báo việc Trương Hải Dương mất tích.
Cuối năm đền bù cho mỗi thôn dân bị thương hai tấm phiếu lương thực và công điểm, coi như phí bịt miệng.
Chờ mấy ngày nữa hắn sẽ vào núi xem có thể tìm được một con để giết không, đến lúc đó đẩy hết mọi chuyện lên đầu gấu mù, biết đâu còn nhận được phần thưởng.
Thật ra ở trong vùng núi hoang vu này, không báo chết chỉ báo bị thương, bên trên sẽ không tốn sức chạy tới kiểm tra, dù sao bây giờ giao thông không thuận lợi, không có điện thoại di động. Điện thoại bàn cũng là vật hiếm có, trong thôn chỉ có duy nhất một chiếc điện thoại bỏ không ở trong văn phòng của thôn trưởng.
Nếu là lúc bình thường chưa chắc thôn trưởng đã có lá gan đó, nhưng bây giờ liên tiếp mấy sự cố tập trung vào một chỗ, nếu thật sự báo lên trên, có lẽ hắn ta sẽ phải đi ăn cơm tù.
Chịu nghe theo Triệu Khách cũng vì bị ép không còn cách nào.
Sau khi bàn bạc với thôn trưởng một lúc, Triệu Khách xoay người đi vào đại viện sau lưng, mở cửa phòng ra đã thấy một nữ hài ngồi trong phòng, đây là nữ hài đi theo bên cạnh Trương Hải Dương.
Mái tóc đen chải thành bím tóc dài, nàng ngồi đó trông rất dịu dàng nhưng trong mắt đầy lo lắng, hai cánh tay đan vào nhau không ngừng vò góc áo của mình.
Sau khi thấy Triệu Khách đi vào, nữ hài đứng bật dậy từ trên ghế, không kịp chờ đợi dò hỏi: “Sao thế, đã tìm ra Trương giáo sư rồi sao?”
Triệu Khách xua tay ra hiệu nàng đừng vội, ngồi xuống nói: “Trước tiên ngươi nói cho ta nghe xem đồng chí Trương Hải Dương mất tích thế nào?”
“Không biết, vốn tối nay còn rất tốt, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng động gì đó, sau đó lại nghe thấy một tràng tiếng súng, ta mới tỉnh lại. Lúc đó Khâu Binh đuổi theo, ta và Trương giáo sư ngồi trong phòng chờ hắn, nhưng không biết ta ngủ thiếp đi từ lúc nào, lúc tỉnh lại đã thấy Trương giáo sư mất tích.”