Chương 146 - Không phải Phùng Ba
Chỉ là một tấm da thú mà thôi, lại không thể chuyển hóa vào trong sách tem? Nếu trước đó Triệu Khách chỉ cảm thấy cuộn da thú này hơi kỳ quái, vậy bây giờ Triệu Khách có thể chắc chắn, tấm da thú này không hề đơn giản như hắn đã nghĩ.
Cất kỹ da thú vào người, nơi này đã không còn thứ gì có giá trị, chẳng thà đến bên đội khảo sát xem thử.
Triệu Khách nghĩ đến đây sải bước đi ra ngoài cửa, vừa đi ra cửa phòng đã thấy một con mèo đen đứng trên đầu tường, con mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong con mắt mèo đen chiếu rọi hình dáng bóng người của Triệu Khách, nhưng đúng lúc này cuộn da thú ở ngực Triệu Khách lóe lên, chỉ thấy một đôi mắt hồ ly xuất hiện ở trước mặt Triệu Khách.
Từ ảnh chiếu trong mắt mèo đen, chỉ thấy bóng dáng sau lưng Triệu Khách nhanh chóng kéo dài, biến thành dáng vẻ một con hồ ly, đôi mắt lóe ra tia sáng xanh, ánh mắt nhìn về phía mèo đen trên nóc nhà.
“Meo!”
Mèo đen kêu lên một tiếng quái dị như đã chịu kích thích gì đó, cái đuôi dựng đứng lên, lông tóc cả người chỉ hận không thể dựng lên, nhảy ra ngoài từ trên đầu tường, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
“Kỳ quái?”
Triệu Khách ngoảnh lại nhìn sau lưng, sau khi xác định sau lưng không có gì không nhịn được nhún vai, cũng không đặt chuyện này ở trong lòng.
Sau khi đi ra cửa viện, xoay người đi thẳng đến căn nhà của một đoàn người đội khảo sát.
Ngay sau khi Triệu Khách rời đi một khoảng thời gian ngắn, trong căn phòng âm u lạnh lẽo đột nhiên vang lên một tiếng “ong”.
Cánh cửa tủ bát bên trái chậm rãi mở ra, một cái tay nhẹ nhàng vươn ra từ trong bóng tối tủ bát.
Ngay sau đó đã thấy một bóng đen bị bao phủ một lớp khói đen đặc biệt rón rén đi ra từ trong tủ bát, nhìn tượng hồ linh ngã nhào trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng, bước nhanh rời khỏi căn phòng.
Người kia vỗ tay một cái đã thấy mèo đen đã đi xa lại quay trở về.
“Phế vật đáng chết!”
Không biết bóng người kia lấy ra một viên thuốc từ chỗ nào, nhẹ nhàng kẹp giữa ngón tay rồi chà xát, viên thuốc nhanh chóng biến thành một ngọn lửa, trong nháy mắt đã đánh thẳng vào người mèo đen.
“Meo!”
Mèo đen chỉ kịp kêu thảm một tiếng, trong chớp mắt đã bị ngọn lửa thiêu đốt, nhảy xuống từ đầu tường như phát điên.
“Đi vào!”
Bóng người chỉ căn phòng sau lưng, chỉ thấy mèo đen, à không, phải nói là mèo lửa thật sự quay đầu lại, chui vào trong căn phòng sau lưng, chỉ thấy ngọn lửa càng lúc càng lớn, chỉ chớp mắt đã thiêu đốt cả căn nhà.
“Hả?”
Triệu Khách đã đi được nửa đường, từ xa ngửi được mùi khét lét này, vừa ngoảnh lại đã thấy căn phòng bị châm lửa.
Thấy thế, Triệu Khách cau mày, tia sáng lạnh lóe lên, không quan tâm đến ánh lửa này mà xoay người nhanh chóng rời đi, đi thẳng đến căn nhà mà một đoàn người đội khảo sát ở lại.
“Tại sao lại có lửa cháy?”
Nếu phải nói người nào cảm thấy khó chịu nhất đêm nay, vậy chắc chắn là vị thôn trưởng này, chỉ một đêm mà cả người như già đi sáu bảy tuổi, tiều tụy không tưởng tượng nổi.
Đầu tiên là đội tuần tra xảy ra chuyện, tiếp theo bên đội khảo sát cũng xảy ra chuyện lớn, đầu óc vẫn đang choáng váng.
Chỉ hai chuyện này, không có một chuyện nào có thể khiến hắn ta ngủ yên đêm nay, khỏi phải nhắc đến sáng sớm ngày mai các thôn dân thấy hài tử nhà mình bị thương, chắc chắn sẽ làm loạn.
Còn việc ở đội khảo sát, thôn trưởng cảm thấy phải báo chuyện này lên cấp trên, nhưng báo thế nào cũng là một vấn đề.
Cộng thêm trong thôn đã xảy ra hai vụ án chết người, lúc quái vật chạy trốn đã giết chết cả một gia đình.
Tùy tiện kéo một việc trong số mấy việc này ra cũng khiến tên thôn trưởng là hắn ta khó giải quyết, chứ đừng nói đến còn xảy ra chuyện như vậy, làm không tốt, hắn ta còn bị bắt lại thẩm vấn.
Thấy phía bên kia hiện ra ánh lửa, thôn trưởng ngồi trên ghế, cả người đều lạnh ngắt, dường như tất cả những chuyện xui xẻo trong những năm qua đã xảy ra hết trong hai ngày này.
Vẫy cái tay đã chết lặng ra hiệu người xung quanh nhanh đi cứu hỏa, hắn ta ngồi yên trên thềm đá, im lặng một lúc lâu mới há to miệng định chửi đổng, nhưng không biết phải chửi cái gì, đành phải ngây ngốc ngồi đó cau có.
Lúc này, Triệu Khách đi vào từ bên ngoài thấy thôn trưởng ngơ ngác ngồi trên thềm đá, không nhịn được cau mày bước tới nói: “Sao thế? Sao lại biến thành dáng vẻ này rồi? Tình hình bên trong thế nào?”
Thôn trưởng ngẩng đầu nhìn Triệu Khách, trên mặt không nhịn được nở nụ cười khổ: “Trương Hải Dương biến mất.”
“Biến mất?”
Triệu Khách cau mày, cũng không cảm thấy bất ngờ với đáp án này.
Bởi vì lúc trước nhận được tin tức nhiệm vụ thất bại, hắn đã biết đám người Trương Hải Dương xảy ra chuyện.
Lúc này hơi giả vờ một chút, không hỏi thôn trưởng đã xảy ra chuyện gì, mà nhấn mạnh lặp lại ba chữ cuối cùng của thôn trưởng.
“Ừ, sống không thấy người, chết không thấy xác, ta đã cho người tìm cả trong nhà xí, cũng không thấy một sợi lông nào.”
“Vậy những người mà hắn dẫn theo đâu?”