Chương 149 - Nhiệm vụ chính tuyến
Cho người trông coi Khâu Binh và thê tử Trương Hải Dương, Triệu Khách sải bước rời khỏi tiểu viện, lăn lộn cả ngày đôi mắt hắn đã đỏ bừng.
Bây giờ Triệu Khách chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, chờ đến buổi tối lại lẻn vào nhà Vương Mẫn Tài tìm kiếm một chút, xem có thể tìm được những tài liệu kia ở trong nhà Vương Mẫn Tài hay không.
Quay về nhà mình, Triệu Khách lấy ra đồ ăn nước uống từ trong sách tem, sau khi ăn uống no đủ lại nằm lên giường, trong lòng nhớ đến bộ quan tài kia của mình.
Đồng thời cũng hơi nhớ cái tên Lôi Khoa kia, nói thầm: “Nếu có tên Lôi Khoa kia ở đây thì tốt, những việc phá án trinh sát này là thế mạnh của hắn, không biết bây giờ tên kia thế nào.”
Triệu Khách hiểu rất rõ thủ đoạn của Lôi Khoa, thứ nhất hắn ta không có bối cảnh, thứ hai không có chỗ dựa, nhưng lại thăng lên chức Trung đội trưởng trong vòng ba năm ngắn ngủi, tất cả đều dựa vào năng lực phá án vượt trội, nếu hắn ta ở bên cạnh hắn, có lẽ kết quả đêm nay sẽ không như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Khách nằm ở trên giường, không lâu sau đã ngủ mất.
Có lẽ đêm qua lăn lộn quá mệt mỏi, sau khi Triệu Khách ngủ hoàn toàn không chú ý đến phía trên tấm da hồ ly mà hắn giấu trong ngực lóe lên một đôi mắt xanh, một sợi tia sáng xanh như khói bụi bò dọc theo ngực Triệu Khách, bị Triệu Khách hít vào trong mùi.
“Vù vù vù…”
Tiếng gió bên tai càng lúc càng lớn, tuyết lớn đầy trời, toàn bộ thế giới biến thành một sắc thái, Triệu Khách ngơ ngác đứng trong đống tuyết không biết vì sao hắn lại ở đây.
Ngay lúc này, Triệu Khách đột nhiên thấy trước mặt hắn có một chiếc quan tài to lớn, điều khác biệt với quan tài bình thường là chiếc quan tài này đỏ như máu.
Ngước mắt nhìn tuyết trắng đầy trời làm nổi bật chiếc quan tài đỏ, trông có vẻ vô cùng chói mắt, Triệu Khách sải bước đi lên trước, lúc nhìn chiếc quan tài này lại không nhịn được muốn đưa tay sờ quan tài.
Lúc này Triệu Khách nhẹ nhàng đẩy ra, chỉ thấy quan tài bị Triệu Khách đẩy ra một cái khe, Triệu Khách thò đầu nhìn vào trong quan tài lập tức ngẩn ngơ, chỉ thấy người đang nằm trong quan tài không phải ai khác mà chính hắn!
“Rầm rầm!”
Hai tiếng gõ cửa dồn dập vang lên khiến Triệu Khách mở choàng hai mắt ra, giật mình tỉnh lại từ trong mơ, đầu tiên cả người đều lạnh lẽo, kích động đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Vừa nghĩ đến mình nằm trong quan tài đỏ thẫm ở trong mơ, khóe miệng còn nở một nụ cười quỷ dị, Triệu Khách không nhịn được lại thấy da đầu tê dại một hồi.
Cũng may đây chỉ là một giấc mơ, Triệu Khách chậm rãi vỗ vị trí trái tim mình, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ trong khoảng thời gian gần đây ta quá muốn ngủ quan tài, nghĩ quá nhiều rồi hả?”
“Rầm rầm rầm…”
Tiếng gõ cửa bên ngoài càng ngày càng gấp gáp, Triệu Khách cau mày ngồi dậy từ trên giường, sắc mặt lập tức trở nên hung ác nham hiểm, còn có một nguyên nhân khiến hắn thích ngủ trong quan tài, đó là trong lúc hắn ngủ rất ghét bị người khác làm phiền.
Sửa sang lại quần áo, Triệu Khách sải bước đi ra ngoài mở cửa ra, chỉ thấy một tên thôn dân đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt trông rất lo lắng, sau khi thấy Triệu Khách lập tức nói: “Tứ Hỉ, vừa rồi gia hỏa tên là Khâu Binh đã bỏ chạy, đánh người bị thương còn cướp cả súng, bây giờ thôn trưởng gọi ngươi…”
“Cút!”
Thôn dân còn chưa nói hết câu, Triệu Khách lạnh lùng cố kìm nén sự mất kiên nhân trong lòng, đóng sầm cửa lại, sải bước đi vào trong phòng.
Chỉ là lần này Triệu Khách còn chưa đi được mấy bước, sau lưng lại vang lên tiếng gõ cửa khiến người ta buồn bực.
“Rầm rầm rầm! Tứ Hỉ, ngươi mở cửa đi, giả vờ ghê gớm cái gì, thôn trưởng gọi ngươi đến đó, ngươi dám không đi sao? Ngươi mở cửa!”
Triệu Khách dừng bước không nhịn được thở sâu, hai tay siết chặt lại vang lên tiếng lách cách, đột nhiên xoay người, lạnh lùng đi ngược về.
“Ong!”
Thấy cửa sân bị mở ra, trên mặt thôn dân kia hiện ra vẻ vui mừng, đang muốn tiếp tục nói chuyện chỉ thấy có một bàn tay duỗi ra từ trong khe cửa, túm lấy cổ áo hắn ta.
Không đợi hắn ta tỉnh táo lại, cả người đã bị kéo vào bên trong cửa sân.
Chỉ nghe tiếng “cạch” như xương cốt đứt gãy, khiến Triệu Khách cảm giác toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại.
Sau khi thở dài một hơi, Triệu Khách chậm rãi mở ra đôi mắt đang khép hờ, đôi mắt lạnh lùng nhìn xác chết trên mặt đất, cau mày: “Ra đi!”
Sau một đống lộn xộn ở góc tường, một bóng người chậm rãi bước ra ngoài, trên tay còn cầm khẩu súng lục vẫn chĩa thẳng vào người Triệu Khách.
Đây không phải ai khác, chính là Khâu Binh trong miệng thôn dân.
Chỉ có điều, lúc này đôi mắt Khâu Binh nhìn chằm chằm Triệu Khách, trên trán ứa ra một giọt mồ hôi lạnh chảy sượt qua khóe mắt.
Lúc đầu tưởng đây là một lão thợ săn đã lớn tuổi, chỉ là một con cừu trong mắt hắn ta mà thôi, nhưng vừa rồi thấy thủ đoạn giết người dễ như trở bàn tay của hắn.
Khâu Binh đột nhiên hối hận, cái tên này đâu phải cừu non gì, đây cũng là một con sư tử đang ẩn nấp, vô cùng nguy hiểm.
Khâu Binh cảm giác việc hắn ta chạy đến đây đúng là tự đi tìm đường chết.
“Ngươi tìm đến ta, không phải muốn chĩa súng vào người ta chứ.”