Chương 150 - Nhiệm vụ chính tuyến (2)
Triệu Khách không mặn không nhạt dò hỏi, đồng thời ánh mắt liếc qua đánh giá khẩu súng trên tay Khâu Binh, chốt bảo hiểm bên trên đã được mở ra.
“Vốn là không, bây giờ… Ta hơi lo lắng.”
Khâu Binh nhìn xác chết dưới chân Triệu Khách, thật ra giết người cũng không khó, điều khó khăn là có thể xử lý một người gọn gàng cứ như giết gà.
Đây không chỉ có tố chất tâm lý mạnh mẽ, còn cần cả kinh nghiệm.
Trong lòng Khâu Binh thừa nhận, hắn ta đã coi thường thợ săn già trong thôn.
Triệu Khách gật đầu có thể hiểu được ý của Khâu Binh, chậm rãi giơ nắm tay lên ra hiệu trên tay mình không có vũ khí, nói: “Ta nghĩ từ lúc ngươi tỉnh lại đến bây giờ cũng đã đói rồi, có yêu cầu gì cứ vào nhà nói chuyện.”
Khâu Binh cẩn thận đánh giá của phòng khép hờ, sau khi xác định trong phòng không có mai phục, gật đầu nói: “Ngươi đi trước, đối mặt với ta đi vào.”
Hai người vào phòng, Khâu Binh cẩn thận đóng cửa phòng lại, nhưng không đóng quá kỹ mà còn để lại một khe hở.
Thấy vẻ mặt căng thẳng của Khâu Binh, Triệu Khách lại bình tĩnh hơn, đưa tay ra hiệu Khâu Binh ngồi xuống: “Nói đi, rốt cuộc ngươi tìm đến ta là muốn làm gì?”
“Cứu người, ta biết Trương giáo sư đang ở đâu, nhưng ta không quen thuộc đường núi nơi này.”
Vẻ mặt Triệu Khách không hề thay đổi, nhưng sau khi nghe Khâu Binh nói xong nhịp tim lập tức nhanh hơn, bởi vì Khâu Binh vừa nói xong.
Triệu Khách chú ý đến vệt nước mà hắn để lại trên bàn bắt đầu uốn éo, dần xuất hiện một hàng chữ ở trước mặt mình.
【 Nhiệm vụ chính tuyến 1: Cứu Trương Hải Dương 】
【 Nhắc nhở nhiệm vụ: Trương Hải Dương còn sống, tìm ra hắn ta, cứu hắn ta từ trên tay đệ tử xuất mã. 】
Sau khi thấy nhiệm vụ chính tuyến, Triệu Khách gõ ngón tay lên bàn, nói thầm: “Đúng là có liên quan đến Trương Hải Dương.”
Thật ra kết hợp tình báo mà hắn thu thập được trong nhiệm vụ chi nhánh 2, nhiệm vụ này có hai điểm mấu chốt, thứ nhất là Trương Hải Dương, thứ hai là Vương Mẫn Tài.
Trong lòng Triệu Khách đã sớm đoán được nhiệm vụ chính tuyến là Trương Hải Dương, nhưng Triệu Khách không ngờ điểm phát động lại nằm trên người Khâu Binh này.
“Tại sao ta phải giúp ngươi, có thù lao gì.” Triệu Khách liếc nhìn Khâu Binh, dường như không quan tâm khẩu súng trên tay hắn ta.
“Giữ bí mật!”
Khâu Binh chỉ xác chết trên mặt đất bên ngoài, tiếp tục nói: “Nếu ngươi giúp ta tìm được Trương giáo sư, ta có thể coi như không thấy được cái gì, tuyệt đối không có người thứ ba biết chuyện này, thế nào.”
“Không được tốt lắm, đi ra ngoài rẽ trái, đi thong thả không tiễn.”
Trên khuôn mặt tang thương lộ ra vẻ như cười mà không phải cười, Triệu Khách tỏ vẻ không quan trọng lấy tẩu thuốc ra, không nhanh không chậm hút thuốc.
“Ngươi! Ngươi không sợ bây giờ ta gọi người đến sao?”
“Gọi đi, xem những thôn dân kia tin tưởng ta, hay tin tưởng ngươi, ta nghe được lúc ngươi chạy đi còn thuận tiện đánh người bị thương.”
Triệu Khách nói đến đây chậm rãi ngẩng đầu, trong con mắt đục ngầu lóe lên ánh sáng lạnh xảo trá hung ác nham hiểm như một con sói già cô độc, nhìn chằm chằm vào mắt Khâu Binh
“Ngươi và ta đều biết, đầu năm nay mạng người không đáng giá mấy đồng tiền, muốn ta giúp ngươi, lấy vàng ròng bạc trắng ra đi!”
Khâu Binh nghẹn một hơi ở ngực, ánh mắt nhìn thợ săn già trước mắt, cảm giác hắn không giống con người, càng giống một con sói tham lam, một khi ngửi được mùi máu tươi sẽ không quan tâm gì hết, tiến lên cắn một cái mới bỏ qua.
Loại người mềm không được cứng chẳng xong này thường khiến người ta cảm thấy đau đầu nhất, Khâu Binh càng ngày càng cảm thấy tên này khiến người ta chán ghét.
“Ngươi muốn bao nhiêu.”
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Khâu Binh đã nói.
Hiển nhiên đáp án của hắn ta không phải thứ mà Triệu Khách cần.
Triệu Khách cũng nhận ra Khâu Binh này không phải một người am hiểu giao tiếp, cũng không nói vòng vèo với hắn ta nữa.
“Ta không cần tiền giấy, vàng bạc, ngươi nói cho ta biết rốt cuộc trên núi đang cất giấu thứ gì.”
“Ta…”
“Đừng nói ngươi không biết, ta không có kiên nhẫn chơi với ngươi.”
Phong cách đàm phán của Triệu Khách vẫn sắc bén như trước, căn bản không cho Khâu Binh bất kỳ cơ hội quanh co nào.
Chỉ thấy Khâu Binh ngồi ở đó, một tay cầm súng một tay siết chặt lại, cuối cùng hắn ta vẫn thỏa hiệp, lấy ra một túi giấy từ cái túi nhỏ ở bên hông, vung tay ném cho Triệu Khách.
Sau khi Triệu Khách mở ra, ánh mắt sáng ngời, đây là một cái túi hồ sơ, hắn tiếp tục mở ra, bên trong đều là tài liệu mà Trương Hải Dương đã sắp xếp tốt.
Bên trong có một vài ảnh chụp rất quý giá, đây là ảnh chụp mà một phóng viên vô tình chụp lại sau khi Nhật Bản chiếm lĩnh đông bắc, trong bức ảnh này là một bức tranh rất kỳ quái, bên trên còn có chữ viết không hoàn chỉnh.
Sau khi Trương Hải Dương so sánh đã phát hiện những chữ này là chữ Nữ Chân nguyên thủy nhất, bên trong ghi chép một câu chuyện của Tát Mãn Nữ Chân.
Đương nhiên vì lúc ấy đang chiến loạn, rất nhiều bức tranh đã bị hủy hoại, rất nhiều kiểu chữ đã mơ hồ không rõ, thậm chí bây giờ còn không điều tra được nguồn gốc của bức tranh.